Ngồi viết những dòng này mà tôi vẫn còn ấm ức lắm. Ai đời nhà mình mà lại bị đuổi như đuổi tà, còn bị nhà chồng đay nghiến vì những lỗi lầm do anh chị chồng gây ra.
Nhà chồng tôi có hai anh em trai. Khi tôi về làm dâu, anh cả chưa có vợ nên chúng tôi sống chung cùng nhau. Hàng tháng, vợ chồng tôi phụ bố mẹ chồng tiền ăn, tiền điện nước. Vì hiểu phận làm dâu nên tôi không bao giờ can thiệp chuyện riêng nhà chồng. Kể cả chuyện bố mẹ chồng định cắt đất cho anh cả nhiều hơn, tôi cũng không ý kiến gì.
Tôi có bầu, sinh đứa con đầu, mối quan hệ với nhà chồng vẫn êm thấm. Khi đó, vợ chồng tôi chưa ra ở riêng nên vẫn phụ giúp bố mẹ chồng tiền nong, mua sắm vật dụng trong nhà đầy đủ. Trong dự định, khi nào cất nhà mới, tôi sẽ đem những thứ ấy về nhà mình nên toàn mua đồ xịn.
Khi tôi có bầu lần hai thì anh cả cưới vợ. Vợ chồng tôi là em, bố mẹ chồng lại buộc phải ra ở riêng cho thoải mái, không đụng chạm gì với nhau. Thế là chúng tôi vay mượn tiền bạc cất nhà ở mảnh đất bên cạnh. Vừa bầu bì vừa cất nhà, khoảng thời gian đó, tôi khổ sở, thiếu thốn đủ thứ.
Xong nhà, tôi xin bố mẹ chồng cho chuyển những thứ đã từng mua về nhà mình thì lại bị từ chối. Mẹ chồng tôi bảo tôi tính toán, đã mua cho bố mẹ dùng còn đòi lại. Tôi khóc không ra nước mắt, nghĩ lại số tiền bỏ ra mua đồ mà tiếc đứt ruột. Cuối cùng, căn nhà mới của tôi lại chẳng có thứ gì đáng giá. Bố mẹ chồng, anh chồng cũng chẳng cho chúng tôi một đôi đũa mới, một cái bát mới.
Cất nhà xong được 2 tháng thì tôi sinh con. Vì không nhờ được mẹ chồng chăm nên tôi lại phải về nhà ngoại ở cữ một tháng. Suốt một tháng đó, bố mẹ chồng chỉ ghé lên nhà thăm tôi đúng hai lần. Hơn nữa, ông bà còn bảo nhà chúng tôi cứ để anh chị chồng ở tạm trong tháng này. Một phần vì nhà mới nên phải hương khói đầy đủ, một phần để căn nhà không thiếu hơi người, sau này tôi và em bé chuyển về cũng yên ổn hơn. Tin tưởng nhà chồng, tôi không ý kiến gì.
Thế mà sau một tháng trở về, tôi điêu đứng khi thấy cảnh nhà mình. Mới cất xong 3 tháng thôi, nó đã như biến thành cái nhà hoang lâu năm. Tôi cũng không ngờ mình đi mới một tháng, nó đã tàn tạ thảm thương đến thế.
Trong nhà ngập rác rưởi. Thậm chí nền gạch hoa toàn dấu dép bùn đất mà cũng chẳng lau đi. Trên bếp vết dầu mỡ sánh đen lại. Chăn màn bành trướng ra như kiểu mấy ngày không dọn dẹp. Nhà vệ sinh đen bẩn đến phát sợ. Chưa kể cháu của chị dâu đến chơi còn dùng viết vẽ khắp tường nhà. Ai đời nhà người ta mới xây cất, cho ở nhờ lại cố tình phá phách thế không?
Tôi tức không chịu được liền bế con xuống nói với bố mẹ chồng. Có lẽ do tức nên tôi nói nặng lời, sắc mặt khó chịu. Thế mà mẹ chồng tôi lại bênh vợ chồng anh trai, mắng tôi chi li, so đo, kĩ tính. Bà còn bảo nhà xây trên đất nhà bà, bà muốn là đuổi tôi đi được. Tôi giận run người. Đã thế chị dâu còn ngúng ngẩy bảo không bao giờ bước chân lên nhà tôi nữa.
Hỏi mọi người, tôi sai hay vợ chồng anh trai sai? Tôi bỏ tiền xây nhà cũng biết xót chứ. Tôi tức và buồn quá.
Theo Ngọc Tố Tố (Helino)