Tôi và chồng biết nhau qua mai mối của một người bạn. Ngay lần đầu gặp, tôi đã rất ưng ý với vẻ ngoài điển trai, mái tóc lãng tử và cách ăn nói vui vẻ của anh. Chúng tôi như có nam châm buộc vào người nên cứ hút lấy nhau. Ngày nào không gặp nhau, cả tôi và anh đều bứt rứt khó chịu. Sau vài tháng tìm hiểu, chúng tôi quyết định về chung một nhà.
Đám cưới của tôi và anh tuy không quá lớn nhưng ấm cúng, ngọt ngào. Bó hoa cưới anh tự tay thắt cho tôi vẫn được tôi treo ở một nơi trang trọng trong nhà. Váy cưới chúng tôi cũng may để lưu giữ lại kỉ niệm ngày trọng đại nhất đời mình.
Ngày cưới, nhìn anh tỉ mỉ nhặt những bông kim tuyến trên tóc tôi xuống hay cầm hộp sữa cho tôi uống mà ai cũng khen. Mọi người nói tôi đã tìm được đúng người chồng chu đáo hết sức.
Sau khi đi trăng mật về, vợ chồng tôi chuyển đến căn nhà mới đã mua sẵn ở ngoại thành để sống. Dù đi làm có phần vất vả nhưng tôi thích được sống hòa mình với thiên nhiên. Tôi muốn có một căn vườn rộng đủ để tôi thỏa sức trồng trọt, chăn nuôi. Tôi vẽ ra viễn cảnh vợ chồng tôi sẽ cùng nhau thả diều, trồng hoa, uống trà mỗi sáng tối. Tôi đã rất hạnh phúc khi nghĩ đến những ngày tháng bình yên, bão dừng sau cánh cửa ấy.
Thế mà, người ta nói tính trước bước không tới có lẽ đúng. Mới cưới một tuần thôi, cô dâu mới là tôi lại phải chịu một cú sốc lớn.
Chiều hôm ấy, anh bảo tôi về sớm, anh có chuyện quan trọng cần phải nói. Anh còn bảo tôi chuẩn bị tinh thần và dù có chuyện gì thì người anh yêu mãi mãi là tôi. Cứ ngỡ chồng định làm gì gây bất ngờ cho mình, tôi còn cười tít mắt đồng ý.
Nào ngờ, khi tôi váy áo là lượt đẹp đẽ để chờ anh về thì anh lại đi cùng một đứa trẻ tầm 2 tuổi nữa. Thấy tôi, đứa bé khẽ nép mặt vào ngực anh. Anh ngượng ngùng để nó ngồi xuống ghế. Nhìn thằng bé, tôi chỉ biết câm nín vì nó quá giống anh.
Không để tôi lên tiếng hỏi, anh đã chủ động nói trước: “Nó là con trai của anh và người cũ. Cô ấy giấu anh chuyện có thai nên anh không hề biết”.
Ngập ngừng một chút, anh mới nói tiếp: “Cô ấy bị ung thư gan, mới mất đầu tháng này. Anh không thể để thằng bé ở với bà ngoại được. Anh cần phải có trách nhiệm với nó. Anh xin em, hãy bao dung, chấp nhận con anh. Nó mất mẹ rồi, không thể mất cha được nữa”.
Tôi ngồi lặng người. Đứa bé có đôi mắt buồn và nước da trắng, có lẽ giống mẹ nó. Hóa ra vì thế mà trước khi cưới tôi thấy anh hay ngồi thẫn thờ, suy nghĩ đăm đăm xa xăm. Thấy tôi ngồi im, anh bảo đứa bé gọi tôi là mẹ. Đứa bé nhìn tôi, khẽ gọi “mẹ”. Nước mắt tôi cứ thế chảy tràn ra.
Tôi bỏ vào phòng nằm suốt cả đêm. Anh vẫn ở bên ngoài, nhắn tin bảo tôi hãy bao dung, vị tha và thương yêu đứa bé. Nhưng ai sẽ bao dung và gánh chịu nỗi đau tôi đang chịu đựng đây? Mới cưới mà đã nhận cú sốc như thế này sao tôi có thể chịu được? Biết là ích kỉ nhưng tôi sợ mình không thương đứa bé được khi nó hiện diện cho mối tình cũ của chồng. Mà tôi chắc chắn anh sẽ giữ nó lại chứ không đem về cho ngoại nó nuôi nữa. Mọi người ơi, tôi phải làm sao đây?
Theo T.H.B (Helino)