Sau những mâu thuẫn không thể hòa giải, anh chị quyết định ly hôn. Chị đưa đơn, anh kí, sau đó chị mang theo con gái về bên ngoại chờ ly hôn. Tình cảm cạn kiệt, trách nhiệm với nhau cũng hết, anh chị gần như trở thành người dưng. Nói “gần như” là bởi anh vẫn là bố của con chị.
Chị về bên ngoại được hơn chục ngày thì anh gọi điện cho chị, bảo chị về. “Cô xem thu xếp về bên ngày ít ngày, con cứ để lại cho bà ngoại trông hộ cũng được”, anh thản nhiên nói với chị. Nghe qua thì dễ nhầm tưởng anh muốn hàn gắn, bởi 2 người đang li thân mà anh lại gọi chị về lạinhà chồng. Nhưng nghe hết câu thì chị nhận ra anh ta không phải có ý định đó. Hình như có việc gì đấy khiến anh ta cần chị về, còn bảo để con lại cho rảnh rang cơ mà.
“Có chuyện gì vậy?”, chị thấy mình chả còn gì liên quan đến nhà bên ấy để mà phải quay về ít hôm, nhưng vẫn hỏi một câu. “Mẹ ốm, cô về chăm mẹ đi”, anh ta đáp cụt lủn bằng giọng điệu như ra lệnh, chứ không phải nhờ vả gì chị cả. Chị “đơ” người, chả biết trả lời thế nào, bởi chị vẫn chưa nghĩ ra mẹ anh ta ốm thì liên quan gì đến mình. Anh ta đã quên, chị với anh ta đã nộp đơn ra tòa rồi à?
Thấy chị im lặng không trả lời, anh ta mặc định chị đồng ý. “Cứ thế nhé, chiều nay tan làm thì về dọn quần áo sang luôn đi”, nói rồi anh ta cúp máy. Chị vẫn ngơ ngác, để rồi khi hoàn hồn thì bật cười một tiếng, quăng cái việc của anh ta ra sau đầu.
4 năm sống ở nhà anh ta, chị chưa một ngày được hạnh phúc. Dẫu chị luôn nhẫn nhịn, chịu đựng, chỉ mong nhà cửa êm ấm, con có gia đình đủ đầy. Mẹ chồng đối xử tệ bạc với chị, coi chị chẳng khác người ở, chồng thì nghe mẹ một cách thái quá, đến những điều vô lí vô cùng cũng bênh mẹ được. Chị nghĩ, chỉ cần chị nhún nhường thì người ta sẽ hiểu tấm lòng của chị. Nhưng không, họ càng được đà lấn tới.
Quyết định ly hôn của chị là khi chị phát hiện chồng ngoại tình, mẹ chồng thì bênh con trai chằm chặp. Chị ít thể hiện ra nhưng không có nghĩa chị yếu hèn, nhu nhược. Một khi chị quyết định, thì chẳng gì lay chuyển nổi. Chồng chị thấy vợ cương quyết ly hôn, bị chạm tự ái, nên đồng ý không do dự. Có lẽ thâm tâm anh ta vẫn nghĩ chị giận lẫy, chứ nhu mì, hiền lành như chị sao dám bỏ chồng? Chỉ cần anh ta gọi là vội vã xách đồ về ngay.
Buổi tối, chị vừa cơm nước xong thì anh ta lại gọi cho chị, giọng điệu gay gắt: “Giờ này rồi mà cô còn ở đâu chưa đến?”. “Tôi nói tôi sẽ đến à?”, chị thờ ơ đáp. “Cô… Cô là loại con dâu gì thế? Mẹ chồng ốm không về chăm?”, anh ta lập tức đay nghiến chị. Chị buộc phải nhắc nhở anh ta: “Tôi với anh đang chờ ly hôn đấy”.
“Chờ ly hôn chứ đã ly hôn đâu! Giờ này cô vẫn là con dâu nhà tôi, phải thực hiện trách nhiệm của mình. Tốt nhất là cô thu xếp về ngay tối nay đi, đêm hôm mẹ tôi cần người trông. Mà tôi nói cho cô biết nhé, kể cả ly hôn thật rồi thì mẹ tôi vẫn là bà nội của con cô, cô vẫn phải có trách nhiệm phụng dưỡng bà”, anh ta thiếu điều hét lên, có vẻ vô cùng bất mãn với sự “không hiểu biết” của chị.
Chị cười thành tiếng: “Tôi cứ không về đấy, anh làm gì được tôi nào?”, ngữ điệu thách thức thấy rõ. Cùng lắm anh ta kéo dài không ly hôn chứ gì. Nhưng chị chả sợ. Chị tin anh ta sẽ lấy vợ mới trước, kiểu gì người cần ly hôn trước sẽ là anh ta. Anh ta thẫn thờ mất một lúc, không nghĩ cô vợ trước đây lành như đất của mình lại trở nên đáo để thế này.
“Cô… Đúng là loại người không có tình người, ích kỉ táng tận lương tâm, vô trách nhiệm…”, anh ta tuôn ra một tràng. Chị không muốn nghe nữa, nên dứt khoát ngắt máy. Anh ta gọi lại liên tục, chị để luôn chế độ im lặng, mặc anh ta điên cuồng ở đầu dây bên kia.
Chị càng nghĩ càng thấy nực cười. Tất nhiên nếu mẹ chồng đối xử tốt với chị, thì dù đã ly hôn, chị vẫn sẽ thăm hỏi bà như thường. Anh ta nói đúng một điều, dẫu gì bà cũng là bà nội của con chị. Nhưng đó không phải là trách nhiệm, là tùy tâm chị mà thôi. Chị không muốn liên quan, chẳng ai trách được chị.
Còn những con người ấy, thật chẳng biết phải dùng lời nào để nói. Họ luôn mặc định người khác phải có nghĩa vụ cung phụng, phục dịch mình vô điều kiện. Và họ nghiễm nhiên tận hưởng, không cần biết đối phương vất vả, khổ sở ra sao. Đến tận lúc này mà anh ta còn điềm nhiên yêu cầu chị phải “thực hiện trách nhiệm người con dâu”, rồi khi chị từ chối thì mạt sát, chì chiết chị như thế, đủ thấy anh ta ích kỉ tới mức nào. Thật may, chị đã chẳng còn chút liên quan nào tới gia đình đó nữa!
Theo Thái Nguyên (Helino)