Tôi và chồng quen nhau qua dự án lớn của công ty hai bên. Khi ấy, tôi chỉ là nhân viên thư ký, chuyên phụ trách lo giấy tờ, bản thảo dự án cho chị sếp. Trong một lần gặp đối tác lớn, tôi được chị sếp cất nhắc cho đi theo để học hỏi kinh nghiệm.
Anh có tình cảm với tôi ngay từ lần ấy. Chúng tôi yêu nhau, tổ chức lễ cưới sau ba năm hẹn hò. Hiện tại, tôi đã là trưởng phòng tài chính. Anh đang giữ chức vụ phó giám đốc công ty kia. Vì muốn vun vén cho sự nghiệp, tập trung kiếm tiền nên chúng tôi gác việc sinh con lại.
Phòng tôi có một cậu nhân viên mới chuyển đến. Cậu nhân viên này quê vùng biển, tính tình hiền lành chất phác nên đều được mọi người quý mến. Qua vài lần nói chuyện, tôi mới phát hiện ra mình và cậu ấy có rất nhiều sở thích giống nhau về bóng đá, ăn uống... Vào dịp cuối tuần, khi chồng tôi bận công tác, chị em tôi lại rủ nhau đi cafe bóng đá. Tôi coi cậu ấy như em trai mình.
Quen thân hơn một thời gian, tôi mới biết hoàn cảnh gia đình cậu ấy khó khăn. Vợ cậu ta còn trẻ, chưa có công việc ổn định. Hơn nữa, cô ấy còn sắp đến ngày sinh con nên mọi chi phí đều do mình cậu ấy gánh gồng.
Tôi luôn tạo điều kiện cho cậu ấy bằng cách giao thêm việc để tăng lương. Nhiều khi, tôi không ngần ngại trích số lẻ ở phần lương của mình ra để cho cậu ta. Số lẻ của tôi nhưng bằng cả tuần lương của cậu ấy.
Hôm đó, chồng tôi trở về nhà sau nửa tháng công tác nước ngoài. Đêm ấy, khi đang ngủ thì điện thoại tôi rung chuông. 3h sáng, màn hình hiện tên của cậu nhân viên kia. Tôi nhấc máy nghe với giọng ngái ngủ, đầu dây bên kia vang lên tiếng nói đầy lo lắng: “Chị ơi, vợ em chuyển dạ giữa đêm nhưng khó sinh, phải cấp cứu gấp. Em không có người thân trên này, chị giúp em với...”.
Tôi vội cúp máy, trở dậy thay đồ rồi đi ngay. Vào viện tôi giúp cậu ấy xoay xở giấy tờ thủ tục. Ca sinh nở của vợ cậu ấy khó nhưng may mắn là bác sĩ đã xử lí kịp thời nên mẹ tròn con vuông. Xong xuôi mọi chuyện, tôi trở về nhà khi trời đã sáng hẳn. Về đến nhà thì tôi thấy chồng bộ dạng nhấp nhổm, lo lắng đi ra đi vào, tay cầm điện thoại. Dường như anh đã rất sốt ruột bởi sự "mất tích" của tôi.
Tôi trần tình mọi chuyện. Chẳng ngờ được anh nặng lời với tôi không thương tiếc. Theo ý của anh, tôi không có nghĩa vụ phải lo lắng cho nhân viên đến vậy. Thậm chí, anh còn mắng cậu nhân viên ỷ được tôi quý mến mà lên nước nhờ vả. Tôi bênh vực cậu ta đến đâu vẫn không lại với lí lẽ của chồng. Rồi anh còn bóng gió rằng "Ai biết là cô đi giúp người ta hay là đi đâu với ai đó...".
Tôi kinh ngạc trước phản ứng thái quá của chồng. Tôi chỉ nghĩ đơn giản, bản thân giúp được đến đâu thì hết mình đến đó. Chồng tôi gay gắt như vậy chỉ khiến tôi nghĩ anh thật nhỏ nhen. Thật khó có cách nào dung hòa được cả hai, các chị em giúp tôi được không?
Theo T.H.H (Helino)