Con gái đầu lòng được 2 tuổi, anh chị quyết định cùng nhau đi xuất khẩu lao động mấy năm, mong kiếm ít vốn về nhà làm ăn. Con nhỏ, chị dù rất buồn và đau lòng khi phải xa con, nhưng vì mưu sinh chẳng còn cách nào khác.
Sau khi sang xứ người làm việc, hàng tháng chị đều đặn gửi tiền về cho bố mẹ giữ giúp và nuôi con hộ. Nhắc đến chuyện này, thực ra chị đã có cân nhắc. Nói chị tin tưởng bố mẹ chồng tuyệt đối để không cần suy nghĩ mà gửi tiền về cho ông bà thì chưa hẳn. 3 năm kết hôn, bố mẹ chồng đối xử với chị không quá tốt song cũng không xấu, nhưng làm sao có thể hiểu hết về một người trong từng ấy thời gian sống chung? Tuy vậy, sau khi cân nhắc mọi vấn đề, cuối cùng chị vẫn quyết định tin tưởng bố mẹ chồng, vừa là theo ý muốn của chồng, vừa vì bố mẹ chồng nhiệt tình đề nghị, làm ông bà thõa mãn thì sẽ hết lòng chăm bẵm con gái chị ở nhà hơn.
3 năm vất vả cực nhọc thấm thoắt trôi qua. Anh chị làm việc ở cùng nước, nhưng tại hai nơi khác nhau. Trong thời gian ấy, chị phát hiện anh có qua lại với một cô nàng khác cũng người Việt Nam làm việc ở gần chỗ anh. Song anh chối đây đẩy không nhận, chị đành cắn răng cho qua, coi như không có chuyện gì. Đang nơi đất khách quê người, con gái vẫn nhờ ông bà nội chăm, chị còn có thể làm gì được?
Về nước, sau những giọt nước mắt vui mừng vì được đoàn tụ với gia đình và con gái, là những ngỡ ngàng tới đau đớn xót xa trong lòng chị. Em gái chồng đã xây một căn nhà mới to đẹp, và oái oăm thay phần lớn số tiền xây căn nhà đó chính là tiền mà anh chị gửi về cho bố mẹ chồng cất hộ. Ông bà sử dụng mà chưa hề nói qua với anh chị một lời, hoặc có thể đã nói với anh, chỉ trừ chị mà thôi. Ông bà giải thích rằng em chồng chỉ vay thôi, một thời gian nữa sẽ trả nhưng khoảng thời gian mông lung và mơ hồ vô cùng.
Chị lấy can đảm hỏi mẹ chồng về số tiền dư trong nhà, bà đáp thản nhiên rằng hết rồi. Lí do là bởi nuôi con hộ chị tốn kém quá, hơn nữa ông bà cũng phải chi tiêu bồi dưỡng, không tốn nhiều mới là lạ. Chị ngẩn ngơ như người mất hồn khi nghe được câu trả lời của bà, chẳng thốt được lời nào.
Số tiền mẹ chồng nói cho em chồng vay chỉ bằng một nửa số tiền anh chị gửi về. 2 người mỗi tháng lương tính ra tiền trong nước không phải ít, mỗi tháng cứ cho là 2 ông bà với một đứa bé chi tiêu xông xênh đi nữa thì cũng không bao giờ hết được một nửa còn lại. Nhưng mẹ chồng đã nói thế, chị phải làm sao? Sự thật em chồng vay từng nào tiền, trong nhà còn tiền hay không, chỉ có mình bố mẹ chồng biết!
Trong lòng chị chất chứa ấm ức nên không tâm trí đâu mà lấy lòng bố mẹ chồng. Thành ra mẹ chồng lại đâm không hài lòng, hay căng thẳng với chị, nói xấu con dâu với con trai. Lúc này chị còn phải đi làm thuê cho người ta để lấy tiền nuôi con, do mẹ chồng tuyên bố trong nhà hết tiền rồi. Trong khi ấy, chồng chị thì tối ngày rong chơi theo đám bạn nhậu nhẹt, đi sớm về khuya, không chịu làm ăn gì. Anh bảo anh giờ có tiền rồi sao phải đi làm thuê nữa, mấy năm làm trâu làm ngựa bên kia thế là đủ rồi.
Một thời gian ngắn sau, chị nghe tin anh có bồ, là một cô ả làm tiếp viên quán karaoke. Mọi người nói lại, từ khi về nước, anh cậy có tiền nên thường xuyên ra vào mấy tụ điểm ăn chơi, và quen biết với cô ả kia. Cô ta biết anh có tiền nên tìm mọi cách mồi chài, quyến rũ. Và anh dễ dàng quên vợ con, gia đình, thậm chí không tiếc tiền sắm sửa cho cô ta. Mấy lần anh còn một mình tới nhà em chồng đòi tiền để mang đi tiêu xài cùng cô ta nữa.
Khuyên chồng không được, lại là lần thứ hai anh ngoại tình, chị chán nản nghĩ tới việc giải thoát cho bản thân. Chị nói nhẹ nhàng với bố mẹ chồng, muốn nhờ ông bà tác động với em chồng để chị xin lại số tiền kia, dùng làm vốn kinh doanh. Song ông bà cứ ậm ừ để đấy, em chồng thì khất lên khất xuống và mãi chẳng thấy trả được xu nào.
Chị bế tắc thật sự. Cứ nhìn tình hình này thì chẳng lẽ chị cam chịu mất trắng số tiền mình đổ mồ hôi sôi nước mắt làm được? Nhưng vay mượn chẳng có giấy tờ, chị biết làm thế nào? Cuối cùng em chồng còn quay ra nói chồng chị mấy lần tới đòi, đã sắp hết rồi. Chị hỏi chồng, anh thừa nhận, mà sự thật thế nào thì chỉ có họ biết với nhau. Tiền đó là của chung, anh chị vẫn là vợ chồng, em chồng nói đã trả cho chồng chị thì chị đâu thể tiếp tục đòi?
Nhìn con gái mà lòng chị đau quặn thắt. Giá như ngày xưa chị cứng rắn giữ riêng tiền của mình, tất nhiên lương anh làm anh gửi cho ai là quyền anh, thì có phải mẹ con chị giờ này đỡ khổ, chị chẳng phải ôm hận thế này hay không? Uất ức dâng trào, chị viết đơn ly hôn và quyết làm ầm ĩ một trận, cuối cùng nhà chồng chị sợ mang tiếng nên trả cho chị một khoản nhỏ để chị nuôi con. Mẹ chồng còn dõng dạc tuyên bố, đây là ông bà cho chị, chứ tiền chị gửi về đã tiêu pha cho con chị hết rồi. Chị cười cay đắng, đúng là lòng người…
Theo Phạm Giang (Trí Thức Trẻ)