Tôi kết hôn với chồng khi tuổi đã ngoài 30, chồng tôi năm đó cũng gần 40. Giữa chúng tôi không hẳn đã là tình yêu chỉ là bạn thân thiết, hợp tính cách, hiểu ý nhau nên quyết định nên duyên vợ chồng. Tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng cứ cưới chồng trước rồi yêu sau, giờ tôi cũng không còn nhiều thời gian để yêu đương, giận hờn nữa. Chồng tôi cũng là người tử tế, có công ăn việc làm ổn định nhưng do tính cách hơi khô khan, thiếu lãng mạn nên dù nhiều lần yêu đương, hẹn hò nhưng vẫn chẳng nhận được cái gật đầu trong lần cầu hôn.
Lễ cưới của chúng tôi diễn ra đầm ấm trong sự chúc phúc và “thở phào” từ 2 họ. Sau khi cưới, tôi và chồng gần như chẳng phải lo lắng gì, cả 2 góp tiền mua một căn chung cư, công việc của cả 2 tương đối ổn định. Vì tuổi đã cao nên chuyện sinh nở của tôi và anh không còn được thuận lợi nữa. Tôi chờ đến năm thứ 2 mới có thể mang bầu.
Ngày biết mình mang thai con gái, chồng tôi nén một tiếng thở dài. Dù không nói nhưng tôi biết anh và gia đình anh rất mong muốn có được một đứa con trai nối dõi. Sau khi sinh, tôi bị hậu sản dẫn đến viêm nhiễm, bác sỹ buộc phải cắt bỏ một bên buồng trứng của tôi. Bác sỹ nói rằng với một bên buồng trứng còn lại, tôi rất có có thể sinh con và có thể khi mang bầu lần sau, tôi phải nằm một chỗ.
Thấm thoát đã 3 năm trôi qua, con gái bé bỏng của tôi đã biết chạy nhảy, biết ca múa líu lo trong nhà. Tôi để con ở nhà để bà nội trông nhưng kể từ khi con nói được câu dài, bà nội rất hay hỏi và dạy con những câu như kiểu: “Con có thấy mẹ Yến hay chat với chú nào không?”, “Mẹ Yến hay dẫn con đi chơi với bác nào?”, “Mẹ Yến không đẻ được em bé nữa, không có ai chơi với Bông đâu”, làm tôi rất giận. Tôi nói mát với mẹ chồng: “Mẹ ở nhà dạy cái Bông hát với múa thôi, đừng nói chuyện linh tinh, nó trẻ con chẳng biết gì đâu.”
Sau 2 năm cố gắng, tôi vẫn không thể mang bầu như mong muốn. Gia đình tôi rất căng thẳng, không biết mẹ chồng tôi buôn chuyện gì mà cứ nhìn thấy tôi ra đường là mọi người lại nhỏ to thì thầm.
Cuối tuần vừa rồi, tôi được nghỉ nên ở nhà với con gái còn mẹ chồng tôi bận đi chùa. Chắc do các bà bạn đứng chờ nên bà để quên điện thoại ở nhà. Tôi cất chiếc điện thoại trên nóc tủ cho mẹ. Tuy nhiên, khi mẹ chồng vừa đi thì điện thoại của bà reo inh ỏi.
Sau khi trả lời điện thoại, bên kia là một phụ nữ, người này nói với giọng rất thân mật với mẹ chồng tôi: “Mẹ, anh Trung (chồng tôi) hôm nay có nhà không ạ? Hôm nay con đến chơi với mẹ và anh nhé. Bố mẹ con bảo tháng 12 này nhà mình sang nói chuyện với bố mẹ con nhé.” Tôi lên tiếng: “Ai? Ai đang ở đầu dây đấy?”, nhưng bên kia đã gác máy.
Đêm đó, tôi gặng hỏi chồng tôi và biết được sự thật đau đớn. Người phụ nữ ở đầu dây đó chính là con gái người bạn của mẹ chồng tôi. Mẹ chồng tôi rất thích cô gái này nhưng chồng tôi lại chọn tôi. Đến bây giờ, khi tôi khó có thể sinh nở, mẹ chồng tôi muốn chồng ly dị tôi và cưới cô gái này.
Dù chồng tôi có giải thích rằng dù mẹ anh ấy có thích cô gái này nhưng anh ấy đã yêu tôi, sẽ không rời bỏ tôi nhưng tôi vẫn rất buồn, lặng lẽ rơi nước mắt. Hóa ra từng ấy năm làm con dâu, mẹ chồng tôi vẫn coi tôi là người ngoài, chỉ coi là “máy đẻ”, khi tôi không thể sinh con được nữa, mẹ chồng đã tìm cách thay thế.
2 hôm nay tôi đã suy nghĩ và khóc rất nhiều, tôi rất muốn ly hôn chồng vì tôi biết rằng sống mà không được lòng bố mẹ chồng thì hôn nhân cũng không được hạnh phúc. Tôi không biết phải làm thế nào khi ngày qua ngày thái độ của mẹ chồng tôi ngày càng lạnh nhạt, ghẻ lạnh với mình.
Theo Thùy Minh (Dân Việt)