Thu là dâu út trong gia đình nhà chồng có 3 anh em trai. Về nhà chồng làm dâu cuối cùng khi hai anh trai của chồng đã lập gia đình, cô lập tức bị đặt lên bàn cân, so sánh với hai chị dâu.
Khổ nỗi, đến bản thân cô cũng thấy mình thua kém 2 chị dâu học cao, làm công việc văn phòng nhẹ nhàng lương lại khá, lúc nào cũng ăn mặc, trang điểm sang chảnh. Thế thì trách sao được nhà chồng chê lên chê xuống, nguýt lườm cô đủ kiểu. Phải, cô ít học, chỉ học hết cấp 3 rồi đi làm công nhân vì gia đình khó khăn. Nhưng cô không trèo cao, vì chồng cô cũng làm công nhân giống cô. Bố mẹ chồng dè bỉu cô mà không nghĩ lại con trai mình có khá gì hơn. So sánh hai vợ chồng với nhau để thấy độ phù hợp, đẹp đôi, chứ so sánh các nàng dâu với nhau làm chi không biết! Hai anh trai chồng học giỏi, đỗ đạt thì chả lấy vợ tương xứng. Đâu như chồng Thu, học kém không thi đỗ đại học, đành đi làm công nhân.
Hai anh trai chồng sống và làm việc trên thành phố, vợ chồng Thu ở quê làm việc và ở cùng bố mẹ chồng. Ở chung đã nhiều áp lực, lại chịu sự so sánh quá đáng, kiểu dìm nghỉm Thu xuống và tâng hai chị dâu lên trời khiến nhiều đêm cô phải bật khóc ướt gối.
Dịp nghỉ lễ Tết, hai chị dâu cùng về nữa thì Thu thật sự lâm vào tình cảnh không từ gì có thể diễn tả đủ. Tất cả mọi người đều quay quanh hai chị dâu ngồi uống nước, còn cô, lấm lem, mồ hôi ướt đầm làm việc như người ở trong nhà. Đồng thời không ít người xì xầm, chỉ chỏ "đúng là có học nó vẫn khác, khéo kéo chưa kìa, người cùng đẹp lắm", "giá như được ba dâu như nhau thì nhà bà đúng là có phúc", "sao dâu út lại khác một trời một vực hai dâu trước vậy, bà để mặc con trai muốn lấy ai thì lấy, không khuyên bảo nó à?"...
Nhiều lúc Thu chỉ muốn bứt mình ra, ép chồng ra riêng hoặc cô bỏ về nhà đẻ cũng được, miễn sao không phải tiếp tục chịu đựng cuộc sống thế này. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ nhất thời lúc chán nản nhất, để rồi cô lại phải tự vực tinh thần mình dậy và nhẫn nhịn chịu đựng.
Khi Thu về làm dâu được 10 tháng, lúc cô đang mang bầu 4 tháng thì mẹ chồng bị tai nạn gẫy tay phải nằm viện một thời gian. Vợ chồng cô lập tức gọi điện cho hai anh trai chồng trên thành phố, để anh chị xem thu xếp về thăm nom bà. Nhưng hôm sau hai anh gọi điện lại, không ai về được, các chị dâu cũng bận việc, "đành nhờ cả vào chú thím".
Thu cười nhạt. Có lẽ đây là một dịp phù hợp để cô giúp mẹ chồng hiểu ra vài điều. Cô có nghèo, có ít học đi chăng nữa thì cũng bàn tay cô chăm sóc bố mẹ chồng hàng ngày, nấu từng món ăn ưa thích cho ông bà, quét nhà, pha nước... Hai chị dâu có tuyệt vời thế nào thì chỉ là thi thoảng gửi biếu ông bà vài đồng mà thôi.
Sáng dậy Thu hốt hoảng báo với chồng mình bị đau bụng, sau đó liền đi khám. Về nhà, cô bảo chồng bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi, kiêng đi lại và làm việc kẻo ảnh hưởng đến thai nhi. Đêm qua chồng Thu trong viện với mẹ, ngày mai là thứ 2 anh phải đi làm. Sắp sinh con tới nơi, anh phải làm việc để gom góp tiền, không thể nghỉ được. Vấn đề khó khăn đặt ra lúc này là ai sẽ vào viện chăm sóc mẹ chồng? Bố chồng vụng về không biết chăm người bệnh, ông lại già cả đâu thể thức đêm hôm. Thu cần nghỉ ngơi theo lời bác sĩ dặn. Lần nữa chồng Thu gọi điện lên cho các anh, song đều nhận được câu trả lời "anh chị đều bận lắm, có gì anh gửi tiền về biếu bà".
Mẹ chồng Thu trong viện biết tin thì tức suýt ngất. Ba con trai, ba con dâu liền mà hiện tại bà nằm viện lại chẳng đứa nào vào chăm được bà. Thu có lí do chính đáng, bà có muốn cũng chả trách nổi. Bà hầm hừ gọi điện cho hai con trai trên thành phố, bắt chúng nó phải bảo vợ xin nghỉ mỗi đứa vài ngày về chăm bà, hoàn thành bổn phận làm dâu. Có phải tổng thống đâu mà xin nghỉ vài ngày không được!
Có bà ra tối hậu thư, hai nàng dâu của bà có 1 nàng về được, nàng còn lại nhất quyết cáo bận. Rồi về trông bà được 2 ngày đã vội vã xin phép đi luôn, có "việc không đừng được". Thấy mẹ chồng có vẻ đã hiểu thêm về hai dâu lớn của mình, Thu lúc này bèn nói mình đã khỏe, sẽ chăm bà nốt những ngày ở viện. Thấy con dâu út bụng lùm lùm vẫn cố xin nghỉ làm vào viện với mình, mẹ chồng Thu lập tức hổ thẹn.
Mấy hôm sau mẹ chồng Thu xuất viện về nhà tình dưỡng, cô bèn bảo bà tay vẫn bó bột, ở nhà mãi cũng không thoải mái, hay nhân dịp này lên anh chị chơi, cũng là cho anh chị có cơ hội chăm sóc mẹ. Bà ngẫm nghĩ 1 lát thì đồng ý.
Nhưng bà lên chơi mỗi nhà được 1 tuần thì nằng nặc đòi về. Từ nhà hai con trai lớn về, thái độ của mẹ chồng với Thu thay đổi hẳn. Coi cô như con gái luôn, và lờ tịt hai con dâu lớn coi như không có.
Sau đó không lâu nhà Thu có cỗ, mọi người lại tề tựu về đông đủ. Mẹ chồng lớn tiếng sai phái hai dâu lớn vào bếp nấu nướng, còn đặc biệt cho Thu nghỉ vì "cái Thu nó đang bụng to". Sau đó liên tục khen Thu ngoan ngoãn, chịu khó, có hiếu với bố mẹ chồng với mọi người khiến ai cũng há hốc vì "hướng gió thay đổi". Chỉ có Thu hiểu, qua một lần nằm viện mẹ chồng đã "sáng mắt" ra rồi.
Theo Giang Phạm (Helino)