Mẹ chồng tôi năm nay 84 tuổi. Trước kia, vợ chồng tôi ăn riêng. Nhưng kể từ khi bố chồng mất, chồng lo mẹ già sống lọ mọ một mình nguy hiểm nên đón bà về ở cùng.
Người già thường khó tính hơn bình thường. Mẹ chồng tôi cũng không ngoại lệ. Khi nấu cơm, tôi thường phải làm 2 phần thức ăn. Của mẹ chồng phải nấu nhừ hơn bình thường và phải nấu rõ sớm. Vì bà thường ăn sớm. Còn chồng tôi đi làm về muộn thì vợ chồng, con cái ăn sau.
Sống chung với mẹ chồng, nhiều khi tôi bị mắng oan. Bởi bà già rồi, hay bị lẫn. Có hôm mẹ chồng để quên túi tiền dưới chiếu. Bà chẳng chịu tìm cho cẩn thận, một mực cho rằng tôi lấy trộm. Bà nói: "Trong nhà này chỉ có tôi với cô. Không cô thì còn ai vào đây?". Rồi mẹ chồng chửi rất ngoa. Bà mắng oang oang cho cả xóm cùng nghe thấy.
Khi tôi khẳng định mình bị oan, thì mẹ chồng liền đá thúng đụng nia, ném bát đĩa không chịu ăn cơm. Bà còn khóc bù lu bù loa lên, nói tôi mất dạy, cãi chem chẻm... Chỉ đến khi chồng tôi đi làm về, anh đứng ra phân xử, bà mới thôi mắng nhiếc tôi.
Thế nhưng mẹ chồng vẫn ghim trong lòng. Bà cố tình vứt rác, vỏ hoa quả... ra nền nhà để tôi phải thu dọn. Mồm tóp tép nhai trầu, mẹ chồng nhổ phì phì nước bã ra khắp mọi nơi, mất vệ sinh không chịu được. Khi tôi nói thì bà dỗi, càng làm quá đáng hơn. Tôi kể cho chồng thì anh bênh: "Người già hóa trẻ con, em nên thông cảm cho mẹ".
Thời gian gần đây, mẹ chồng bị tai biến, chỉ nằm yên 1 chỗ. Tôi phải nghỉ việc để chăm bà. Sau 2 tháng nằm liệt thì bà đã ngồi dậy được. Thế nhưng nhiều lúc bị lẫn, mẹ chồng đi vệ sinh không tự chủ. Mấy lần chị chồng sang thăm mẹ đều phàn nàn về việc tôi để bà ở bẩn, khắm khú. Thực tình là tôi đã dọn sạch sẽ, nhưng người già yếu, lại đang dùng thuốc... không thể thơm tho như người khỏe mạnh được. Bà lại rất biết "hành" con dâu. Có khi biết mình buồn đi vệ sinh đó, nhưng mẹ chồng cố tình làm vậy để bắt tôi phải dọn.
Hôm qua, chị chồng sang thăm mẹ. Vừa thấy tôi chị ấy đã mắng té tát: "Liệu cô có chăm được mẹ tôi không? Nếu không chăm được thì để em tôi lấy vợ khác. Tôi biết cô không ưa gì mẹ chồng, nhưng cô cũng phải làm đúng bổn phận con dâu chứ. Đằng này cô không cho mẹ tôi ăn, không dọn dẹp giường và vệ sinh cho bà sạch sẽ. Ở với vợ chồng cô chắc mẹ tôi chết sớm vì đói và ở bẩn mất".
Tôi nghe thế mà ức đến tận cổ. Đặt chậu quần áo của mẹ chồng xuống đất, tôi thẳng thừng luôn: "Chị biết gì mà nói chứ? Chị bảo tôi để mẹ chồng ở bẩn. Thế đây, chậu quần áo tôi vừa giặt về đây, chị kiểm tra đi, xem bẩn ở chỗ nào? Chị nói tôi không cho mẹ ăn, thế vào luôn trong phòng bà đi. Mâm cơm tôi vừa đút cho mẹ vẫn còn để ở bàn đó. Chị vào xem xem có những món gì?
Chị nói tôi mà không xem lại chính mình ấy. Mang tiếng con gái rượu của mẹ mà từ ngày mẹ ốm chị đã xắn tay cho mẹ tắm hay đút cho mẹ được miếng cơm nào chưa? Đừng nói 1-2 triệu chị đưa cho vợ chồng tôi chăm mẹ là to. Tôi đưa cho chị gấp 4 lần số đó, chị đón mẹ về mà chăm nhé. Nói thì hay lắm, mắng người khác cũng hay lắm, nhưng chị có xem xét bản thân mình không? Mà chị thấy tôi kêu ca chăm mẹ lúc nào không?
Chị đã nói vậy thì đón luôn mẹ về mà chăm đi".
Tôi nói xong thì đùng đùng lôi chiếc xe lăn của mẹ chồng ra, dọa chị ta thêm tái mặt. Chị chồng cứ tưởng tôi có ý định đưa mẹ chồng sang nhà chị ta thật, liền vội vàng xin lỗi: "Chị hiểu lầm thì cho chị xin lỗi. Sang thăm mẹ cứ thấy bà kêu đói, bảo cô chú không cho bà ăn nên chị bức xúc mất khôn. Thôi thì cô bỏ qua lần này cho chị...".
Tôi chẳng thèm nói chuyện thêm với chị ta nữa, bực bội bỏ vào trong nhà. Đúng lúc ấy chồng cũng đi làm về. Anh lại là người đứng ra phân xử...
Theo Hướng Dương HT (Nhịp Sống Việt)