Mình mẹ già nuôi con trai đi học bác sĩ, đến ngày tốt nghiệp thuê cả xe ôm lên dự lễ của con nhưng nào ngờ...

21/05/2025 08:31:19

Bà Bảy, một người mẹ quê nghèo, sống trong căn chòi nhỏ cuối làng, quanh năm làm thuê gặt lúa, rửa chén thuê, bán rau ngoài chợ để nuôi đứa con trai duy nhất – thằng Tùng – học bác sĩ.

Bà Bảy, một người mẹ quê nghèo, sống trong căn chòi nhỏ cuối làng, quanh năm làm thuê gặt lúa, rửa chén thuê, bán rau ngoài chợ để nuôi đứa con trai duy nhất – thằng Tùng – học bác sĩ.

Mình mẹ già nuôi con trai đi học bác sĩ, đến ngày tốt nghiệp thuê cả xe ôm lên dự lễ của con nhưng nào ngờ...

18 năm trời một mình sớm hôm, không dám mua nổi cái áo mới, không dám ăn một bữa no, tất cả bà đều gom góp gửi lên cho con từng đồng học phí, từng thùng mì, gạo.

“Mẹ không cần gì, miễn con thành bác sĩ. Sau này con giỏi, ai khinh mẹ cũng mặc. Chỉ cần con thương mẹ là được.”

Cuối cùng, ngày bà chờ đợi cũng tới. Tốt nghiệp bác sĩ.

Bà Bảy thuê hẳn một ông xe ôm quen trong làng chở mình vượt hơn trăm cây số, mang theo cả rổ xoài quê và cái áo dài cũ sờn bà cất kỹ từ mấy năm trước.

Cổng trường đại học Y. Cổng rộng, người đông, tiếng loa vọng vang. Bà bước đi rụt rè, tay cầm chặt giấy mời mà Tùng gửi về qua bưu điện. “Mẹ cứ tới. Con ra trường hạng giỏi. Con muốn mẹ là người đầu tiên con ôm ngày con thành bác sĩ.”

Bà đến bàn lễ tân, chìa giấy mời run run. Một cô nhân viên kiểm tra danh sách sinh viên tốt nghiệp, rồi chợt cau mày.

“Tên gì ạ? – Dạ… Trần Văn Tùng. Khoa Y đa khoa. Mã số sinh viên 12…”

Cô nhân viên bối rối kiểm tra lại, rồi quay sang vị hiệu trưởng đang đứng gần đó. Vị hiệu trưởng cau mày, tiến lại gần, rồi nhìn bà Bảy với ánh mắt ái ngại: “Bác ơi… tôi xin lỗi… nhưng danh sách tốt nghiệp hôm nay không có tên Trần Văn Tùng.

Cậu ấy đã bị buộc thôi học từ 2 năm trước… vì không đủ tín chỉ, nợ học phí và không quay lại trường từ đó đến nay…”

Bà Bảy chới với như người hụt chân giữa hố sâu. Miệng bà há ra nhưng không nói được gì. Tay bà siết chặt cái rổ xoài, mấy quả rơi lăn lóc dưới sân trường nhộn nhịp. “

Không… không thể. Mỗi tháng… nó vẫn viết thư… gửi ảnh, có cả bảng điểm… bảo là sắp ra trường…”

Hiệu trưởng cau mày: “Có thể ai đó giả mạo giấy tờ… hoặc bác bị lừa…”

Về tới quê, bà Bảy không tìm thấy con. Hỏi hàng xóm mới biết: Tùng đã rời trọ từ 2 năm trước. Mỗi lần gọi điện về nhà, chỉ dùng số lạ rồi tắt máy ngay. Ba tháng sau, người trong làng xôn xao.

Tùng bị bắt vì tham gia đường dây lừa đảo công nghệ. Trong bản tin trên TV, bà Bảy thấy con trai mình mặc đồ phạm nhân, đứng cúi đầu, mắt không dám nhìn thẳng vào ống kính. Bà không khóc. Chỉ lặng lẽ mang rổ xoài quê đến trước cổng trại giam, đặt xuống. Rổ xoài vẫn được rửa sạch, lau khô từng trái như thuở xưa mỗi lần bà gửi cho con.

Trước khi quay đi, bà nói với người gác cổng: “Nói với nó… mẹ vẫn là mẹ nó. Chỉ mong nó hiểu, làm người lương thiện không cần phải giỏi giang, chỉ cần sống thật với mẹ là đủ.”

Tin bà để lại được chuyển vào trong. Vài tuần sau, một người đàn ông trạc tuổi trung niên – giám đốc một công ty phần mềm đến gặp bà. Ông bảo từng là bạn học cũ với Tùng trong lớp học công nghệ cộng đồng, nơi Tùng theo học sau khi bỏ dở đại học.

Dù sai lầm, Tùng vẫn có năng khiếu, từng giúp thiết kế hệ thống an ninh mạng cho họ trước khi bị dụ dỗ vào con đường sai trái. Người đàn ông ấy hứa khi Tùng mãn hạn tù, công ty ông sẽ cho cậu một cơ hội – không cần bằng cấp, chỉ cần cố gắng làm lại từ đầu. Bà Bảy nghe xong, gật đầu.

Bàn tay gầy guộc siết chặt tay ông, run run: “Cảm ơn chú. Mẹ nó không cần nó làm bác sĩ nữa… Chỉ mong nó làm người tử tế.”

Trên gương mặt đầy nếp nhăn của bà, lần đầu tiên sau nhiều tháng, hiện lên một nụ cười nhỏ. Một tia nắng chiều nhẹ rơi trên rổ xoài vàng ươm trước hiên, như lòng mẹ vẫn đong đầy, vẫn chờ con quay về làm lại từ đầu – bằng tất cả tình thương và sự tha thứ.

Theo Trang (SHTT)