Có lần, chồng tôi nói: "Anh thật may mắn khi lấy được người vợ như em". Tôi mỉm cười, nụ cười của một người phụ nữ đã học cách sống vì người khác.
Tôi là 1 người vợ theo cách ai cũng ao ước
Tôi từng tin rằng, làm vợ là phải biết nhún nhường, nhẫn nhịn, biết chăm sóc chồng con, giỏi việc nước đảm việc nhà. Thế là tôi tự mặc định mình không được phép mệt, không được phép sai, không được quyền đòi hỏi. Cả thế giới của tôi xoay quanh chồng con. Mọi thỏi son đều chuyển sang tông nude, váy vóc cũng thành đồ mặc nhà rộng thùng thình để dễ cúi xuống bế con, dễ quét nhà, lau dọn.
Tôi chưa bao giờ trách chồng. Anh đi làm kiếm tiền, về nhà không ăn chơi, không cờ bạc, không ngoại tình. Nhưng anh cũng không còn hỏi tôi thích gì, muốn gì, có mệt không. Có thể vì anh nghĩ tôi ổn. Một người vợ "tốt" thì phải ổn, đúng không?
Tôi cứ như vậy trong 6 năm. Cho đến một đêm, tôi vô tình xem phim Sex/Life khi con đã ngủ. Cảnh Billie ngồi một mình trong bồn tắm, nước trào ra, gương mặt nghẹn lại, tôi thấy mình trong đó. Không cần trai đẹp, không cần tình cũ tôi chỉ cần được ai đó hỏi: Em có ổn không?
"Tôi không muốn từ bỏ chồng tôi. Tôi chỉ muốn anh ấy nhìn tôi như anh ấy từng làm… Như thể tôi là điều anh ấy khao khát", Sex/Life, Phần 1, Tập 2.
Tôi không có tình cũ để so sánh như Billie. Nhưng tôi hiểu cảm giác bị bỏ quên dù người đàn ông ấy vẫn ngủ bên cạnh tôi mỗi đêm.
Tôi đã hy sinh quá nhiều đến mức đánh mất chính mình
Tôi bắt đầu thấy sợ mỗi lần soi gương. Mắt trũng sâu, quầng thâm, cơ thể xồ xề vì ba lần sinh nở. Tôi không còn nhận ra người phụ nữ trong gương. Tôi từng có ước mơ học thêm ngành tâm lý học. Từng thích viết, từng mê nhảy salsa. Nhưng tất cả đều được xếp vào "ưu tiên sau", vì còn cơm, còn con, còn chồng, còn đủ thứ phải lo.
Không ai ép tôi. Nhưng tôi đã tự biến mình thành "người vợ lý tưởng" theo kỳ vọng xã hội - một hình mẫu mà càng sống theo, tôi càng kiệt sức.
Phim Sex/Life không cổ súy phụ nữ phản bội chồng. Tôi hiểu điều đó. Nó chỉ đang nói lên một nỗi thật đau đớn mà nhiều người không dám thừa nhận: Rằng không phải ai rời bỏ gia đình cũng là vì muốn phản bội mà có thể là vì họ đã không còn chịu nổi việc phản bội chính mình.
"Phụ nữ không ngừng mơ mộng, ngay cả khi họ đã là vợ người ta. Và chúng ta có quyền làm thế. Bởi vì nếu không mơ, chúng ta chết dần trong cuộc đời được lập trình sẵn", Sex/Life, Phần 1, Tập 6.
Tôi đã chết dần, từng chút một. Trong những bữa cơm nhanh để kịp giặt đồ, trong những đêm nằm bên cạnh chồng nhưng cách nhau một vùng im lặng dài vô tận.
Tôi học cách sống lại, không phải để chống đối, mà để tồn tại
Một ngày nọ, tôi thức dậy sớm hơn bình thường, mặc chiếc váy ngủ đẹp cất kỹ lâu nay, bôi lại một lớp son hồng. Không vì ai cả chỉ để nhắc mình: Tôi vẫn là phụ nữ, vẫn đẹp theo cách mà tôi muốn.
Tôi viết lại những điều mình từng muốn làm, đăng ký lớp học viết buổi tối, gửi con cho bà một buổi mỗi tuần để đi dạo một mình. Tôi bắt đầu kể với chồng về những cảm xúc của mình, không chờ anh hỏi nữa.
Ban đầu anh ngạc nhiên, sau đó là bối rối nhưng anh nghe. Và lần đầu tiên sau bao năm, anh ôm tôi từ phía sau và thì thầm: "Anh xin lỗi vì đã không thấy em kiệt sức đến thế".
Tôi không muốn làm người vợ hoàn hảo nữa. Tôi chỉ muốn là người vợ mà bản thân tôi cũng thấy hạnh phúc khi trở thành. Người vợ được thở, được mệt, được khao khát, được là mình.
"Bạn không cần phải bỏ đi để sống thật với mình. Nhưng bạn cần dám trung thực trước hết là với chính bạn", trích từ nhật ký của Billie (Sex/Life, Phần 1, Tập cuối).
Phụ nữ không cần nổi loạn để chứng minh mình đang khổ. Cái khổ âm thầm nhất chính là việc hy sinh đến mức chẳng còn lại gì để giữ. Hôn nhân không phải là cuộc thi xem ai chịu đựng giỏi hơn mà là nơi cả hai cùng thấy mình được nhìn thấy.
Tôi đã từng nghĩ chỉ cần mình cố gắng, mọi thứ sẽ ổn. Nhưng giờ tôi hiểu: Chỉ khi mình đủ đầy, mình mới có thể yêu thương trọn vẹn.
Theo VV (Thanh Niên Việt)