Em và chồng năm nay 30 tuổi, chồng là con thứ hai trong gia đình ba anh em trai. Chúng em yêu nhau 8 năm mới cưới. Trước khi cưới, chồng em nợ nặng lãi 25 triệu trên Hà Nội và bố mẹ chồng đứng ra trả. Em biết nhưng vẫn cưới bởi chồng em nói dối lý do và em thương chồng vì cảm giác chồng luôn bị gia đình hắt hủi. Chúng em có một bé trai 19 tháng và nhỡ kế hoạch nên đang bầu bé hai được 3 tháng. Bố mẹ chồng luôn phân biệt đối xử, một phần do chồng em trước đây chơi lô đề, phần khác anh là công nhân, còn anh chồng là giáo viên cấp 3, em chồng là kỹ sư xây dựng.
Sau khi sinh bé thứ nhất (năm ngoái) một tháng, gia đình phát hiện chồng em nợ nặng lãi 60 triệu. Bố chồng họp gia đình, hỏi em tính thế nào. Em chán nản, muốn ly hôn vì sau khi cưới em đã từng giấu gia đình, trả cho chồng hơn 20 triệu. Lúc đầu, bố mẹ chồng ra vẻ căng lắm, chửi bới đủ kiểu, bảo em không biết quản chồng, đến khi em muốn ly hôn thì ông bà mới dịu xuống, động viên và kêu cho vay tiền trả nợ. Số nợ ấy sau này em lấy tiền thai sản, tiền chơi phường gom trả ông bà gần hết, còn 2 chỉ vàng nữa thôi. Lúc vợ chồng em xảy ra chuyện, anh chồng không giúp đỡ mà còn bảo bố chồng em “Kệ vợ chồng nó không hơi đâu mà lo”, đến khi ông gào lên "Kệ, con Thanh cũng đang muốn kệ, muốn ly hôn kia kìa" thì anh ấy mới im lặng đi về.
Ngoài chuyện đó em cũng không phàn nàn gì về chồng. Anh biết chia sẻ với vợ công việc gia đình. Lúc mẹ đẻ em bệnh, nằm viện gần 3 tháng, anh tận tình chăm sóc, nhưng mẹ em đã không qua khỏi. Trong thời gian mẹ nằm viện, mỗi lần em lên với mẹ về, bố chồng đều hỏi thăm tình hình rồi bảo em về nói với bố đẻ “Chữa không khỏi thì cho mẹ về, nằm đó chỉ tốn kém mà vất vả con cháu đi lại”. Vợ chồng em chả có quyền nói gì dù lúc nào ông cũng bảo "tôn trọng" và "đối thoại thẳng thắn", còn mẹ chồng bảo "tiền bạc phân minh, rõ ràng dứt khoát". Phân minh tới nỗi bà mua hộ con cá quả 10.000 đồng em cũng phải trả. Hiện tại, anh chồng được bố mẹ xây cho căn nhà khang trang, sắm sửa mọi thứ hết gần một tỷ rồi mới lấy vợ, vợ anh là giáo viên cấp một. Anh chồng luôn tỏ vẻ khinh thường vợ chồng em, chẳng bao giờ nói được câu gì tử tế, với hàng xóm anh cũng ít chào hỏi qua lại.
Bỗng nhiên, ông bà nói cho bọn em mảnh đất đằng sau nhà anh cả (ông bà mua hết 40 triệu), bảo năm nay được tuổi, động viên bọn em xây nhà, đổ cát vợ chồng em đưa tiền. Lúc ấy em còn tình cảm, vẫn muốn chăm sóc ông bà nên xin ở chung nhưng ông bà kiên quyết không cho, bảo bọn em phải ra ở riêng, căn nhà này sau làm chỗ đi lại. Em thấy chưa có tiền nên định vay ngân hàng một ít bằng thẻ lương nhưng ông không cho, bảo dồn được bao nhiêu đưa ông, còn để ông vay cho vì ông vay lãi rẻ hơn (nhà có chú chồng làm giám đốc ngân hàng). Bọn em biết ông bà có tiền gửi ngân hàng nên cũng xin ông bà lo giúp, hết bao nhiêu thì vợ chồng em gửi sau. Hiện tại, bọn em đã chuyển cho ông 40 triệu, dự tính xây cái nhà nhỏ khoảng 200 triệu thôi. Em định rút phường đưa thêm tiền cho ông.
Nhà đang xây, ngày nào ông cũng ôm con em bảo xây nhà cho cháu ở. Ông bà khoe với họ hàng, làng xóm là xây cho vợ chồng em, rồi ông lại về bảo vợ chồng em đi làm, tiết kiệm tiền đưa ông. Nhưng hóa ra căn nhà này ông bà xây cho chú út. Hàng xóm và bà cô chồng nói cho em. Lúc biết chuyện em rất sốc vì không nghĩ ông bà sẽ làm như vậy, chú út chưa có gia đình, cũng tuyên bố không về quê ở. Ông bà không nói gì nhưng bà luôn cố tình khoe với người khác trước mặt em là xây nhà cho chú út rồi chú út vay ngân hàng trả. Em hỏi thẳng thì bà bảo xây cho thằng út, vợ chồng anh cả và vợ chồng em phải có trách nhiệm thêm tiền vào (vì ông bà cho rằng sau này em sẽ ở căn nhà hiện tại). Em nói "Con tưởng ông bà xây cho vợ chồng con. Con nghe người ta hỏi nhưng con không nghĩ ông bà làm vậy". Bà bảo tại bọn em không có tiền phải vay ngân hàng. “Thế ông bà vay xây cho chú út được sao ông bà không vay cho vợ chồng con được", thì bà im lặng. Còn ông nói "Chúng mày hỏi làm gì? Chúng mày có giúp được gì cho tao đâu mà hỏi”. Bà cô chồng em bảo ông phải rõ ràng, phải nói cho vợ chồng em biết thì ông bảo "Chúng nó chả là cái gì mà tao phải nói".
Mấy hôm nay ông bà cứ cười nói về việc xây nhà cho chú út trong bữa ăn. Em không nuốt nổi cơm, im lặng, chỉ hai vợ chồng nói chuyện với nhau. Em uất ức, suy nghĩ rất nhiều và khóc, cảm giác vợ chồng em bị lừa trắng trợn. Thà ông bà cứ nói thẳng ngay từ đầu, đằng này ngoài mặt làm như xây cho bọn em, bảo bọn em đi làm tiết kiệm tiền đưa ông nhưng sau lưng lại làm thế. Nếu em không nhầm, ông bà tính cho bọn em ở căn nhà cấp 4 hiện tại chung với ông bà và góp tiền xây nhà cho chú út. Lẽ nào chúng em sắp một nách hai con, đi làm bằng xe số cũ suốt ngày hỏng, không giấy tờ, lại phải gom tiền xây nhà cho thằng chưa vợ, lương cao hơn cả lương vợ chồng em cộng lại. Cả anh và em chồng đều biết nhưng không ai nói năng gì.
Em sợ sẽ trầm cảm bởi em là đứa nghĩ nhiều, mẹ đẻ mới mất đầu năm, giờ lại mang thai, có lúc em uất ức chỉ muốn giết chết hết những người giả dối ấy đi. Hiện tại vợ chồng em tính, nếu mấy hôm nữa ông bà họp gia đình, yêu cầu vợ chồng em gom tiền xây nhà cho chú út rồi sau này ở đây, bọn em sẽ xin nương nhờ 5 năm, sau đó tự mua đất xây nhà. Bây giờ chú út vay tiền ngân hàng, bọn em không có nên cho chú 10 triệu, còn 30 triệu em tính xin rút về để mua cái xe đi làm. Em biết khi vợ chồng em tính như vậy bố chồng sẽ chửi bới ầm ĩ nhưng em đã quá mệt mỏi. Em tính như vậy có hợp lí không. Mong mọi người ngoài cuộc sáng suốt cho em xin lời khuyên.
Theo Thanh (VnExpress.net)