Vợ chồng tôi có một khởi đầu hoàn hảo, tình yêu 3 năm, sinh con một trai một gái. Công việc thăng tiến và thu nhập tăng nhanh. Con gái chúng tôi năm nay học lớp 12, chuẩn bị vào đại học. Con trai học cấp hai cũng thành tích xuất sắc.
Nhưng như nhiều gia đình khác, rất nhiều năm cuộc hôn nhân của chúng tôi đã trở về trạng thái sống vì trách nhiệm, tình yêu rất xa vời và sự sẻ chia cũng không còn.
Trong một lần đi ăn cùng đồng nghiệp, tôi vô tình gặp lại người yêu cũ thời đại học. Lan đã ly hôn vì gặp người chồng vũ phu, một mình nuôi đứa con tật nguyền. Quán ăn nhỏ nơi cô ấy mở ra từ đó trở thành nơi tôi ghé qua ăn mỗi bữa trưa. Tôi xót xa hoàn cảnh của cô ấy, tâm sự, đồng cảm rồi từ lúc nào chúng tôi đã quan tâm đến nhau như người thân.
Những lần vợ chồng tôi cãi nhau, những lúc tôi bực bội công việc, Lan trở thành người chia sẻ. Dường như cô ấy hiểu tôi hơn vợ tôi quá nhiều. Vợ tôi là người cứng rắn, ít nói và nghiêm túc. Lan dịu dàng, đàn bà hơn và nhún nhường hơn. Những lời khuyên của cô ấy khiến tôi vui vẻ và bình tâm. Sau hai năm qua lại, tôi đã trở thành kẻ ngoại tình. Cô ấy lúc nào cũng khuyên tôi chăm lo cho vợ con, không hề đòi hỏi bất kỳ điều gì.
Lẽ ra tôi giấu kín tổ ấm mới của mình, vẫn hoàn thành trách nhiệm với gia đình. Nhưng một lần Lan nhắn tin mà tôi không kịp đọc, vợ tôi đã phát hiện ra. Cô ấy không khóc lóc, không tra hỏi nhiều, cô ấy buồn bã suốt một tuần rồi hỏi tôi: "Anh có muốn ly hôn không? Em sẽ để anh đi. Tin nhắn của cô ấy khiến em hiểu rằng cô ấy quan tâm và hiểu anh hơn em. Hai người còn có con chung. Vậy thì em còn cần anh làm gì".
Tôi và vợ chưa bao giờ có cuộc nói chuyện lâu đến thế. Dù xấu hổ vì có người thứ ba, tôi vẫn muốn kết thúc cuộc hôn nhân này khi vợ tôi phát hiện ra sự thật.
Vợ tôi chỉ yêu cầu, tôi phải giữ bí mật đến khi con gái có kết quả đỗ đại học. Thủ tục ly hôn chúng tôi âm thầm tiến hành. Dù có quyết định của tòa trước hay sau thì tôi vẫn phải chăm lo cho gia đình như bình thường.
Nhưng người tính không bằng trời tính. Ngày sinh nhật một tuổi con trai của tôi và Lan, giữa lúc tiệc vui vẻ đang diễn ra, con gái tôi xuất hiện cùng bạn nó trong nhà hàng. Tiếng con bé hét lên thất thanh khiến tôi giật mình quay lại. Khi tôi kịp hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, con bé đã lao ra cửa.
Tai nạn ô tô ập đến nhanh như một cơn gió. Con gái tôi đầm đìa máu nằm dưới đất. Tôi đưa con bé đến bệnh viện trong trạng thái hoảng loạn, gọi cho vợ tôi, cô ấy không trả lời tôi bất cứ câu nào mà dập máy luôn.
Con bé tỉnh dậy, nhưng chấn thương quá nặng khiến nó liệt nửa người. Vợ tôi đau đớn nhìn tôi: "Anh đã làm gì với con gái chúng ta thế này? Không cần trách nhiệm nữa, anh hãy đi đi". Con bé liên tục la hét, xua đuổi khi tôi lại gần. Nó từ chối mọi sự chăm sóc của tôi và luôn nhắm chặt mắt khi tôi xuất hiện trong phòng.
Cuộc sống hôn nhân vốn đã nhàm chán của tôi càng giống địa ngục. Vợ âm thầm oán trách, con gái khinh thường, ghét bỏ. Con trai tôi cũng dần xa lánh bố và nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù.
Thủ tục ly hôn đã xong, sự thật cũng đã tuyên bố. Nhưng con gái tôi không thể đến trường đại học được nữa. Gánh nặng trên vai vợ tôi quá lớn. Gánh nặng trên vai người tình của tôi cũng quá lớn. Cô ấy đã chờ đợi tôi suốt thời gian dài để kết thúc mọi chuyện.
Giờ tôi biết phải làm sao? Tôi đi không được ở không xong giữa hai người đàn bà và những đứa trẻ.
Độc giả giấu tên (Helino)