Từ nhỏ tôi đã là một người trầm tính, ít nói, ít thể hiện tâm trạng lên sắc mặt. Mỗi khi có chuyện buồn, tôi thường trốn đâu đó rồi khóc một mình. Nhưng bây giờ, tôi không sao điều khiển được tâm trạng của mình nữa. Mọi chuyện xảy ra khiến tôi chao đảo, không biết nên định hướng tương lai như thế nào.
Tôi và anh quen biết nhau qua một người bạn chung. Vì bản tính nhút nhát, ít nói nên đã 29 tuổi tôi vẫn chưa có người yêu. Bố mẹ tôi buồn lo, bắt tôi đi xem mắt vài người nhưng tôi không thích ai cả.
Đến khi cô bạn thân giới thiệu anh, tôi mới có cảm giác rung động. Anh lớn hơn tôi 3 tuổi, đã từng trải qua một đời vợ nhưng chưa có con. Tính anh cũng ít nói nhưng sâu sắc, cười nhiều, ga lăng, lịch sự. Chúng tôi nói chuyện không nhiều nhưng không khí không hề gượng gạo.
Sau cuộc gặp đó, tôi và anh hẹn hò riêng. Càng tiếp xúc, tôi càng quý mến anh hơn. Anh hiền lành, tâm địa thật thà. Không chỉ tôi, cả nhà tôi cũng quý anh.
Tuy mới yêu nhưng anh không ngại ngần đến nhà phụ giúp bố tôi thay bể cá cảnh, dọn dẹp cây cối, sơn lại khu nhà bếp. Nói chung hễ nhà tôi có việc gì, anh đều đến giúp mà không ngại ngùng, không kể lể. Bố tôi khen anh tuy ít nói nhưng sống chân thật, tốt tính.
Nhiều khi tôi thắc mắc vì sao một người đàn ông tốt, chu đáo như anh lại bị vợ bỏ. Nghe mẹ anh kể thì vợ anh là một người phụ nữ đanh đá, thường xuyên mắng chửi anh. Không chịu đựng nổi, anh mới chấp nhận ly hôn. Chị vợ hiện cũng đã có chồng con rồi.
Vào ngày sinh nhật 30 tuổi của tôi, anh đã tặng tôi một chiếc nhẫn vàng. Càng bất ngờ hơn khi bên trong chiếc nhẫn có khắc dòng chữ "mãi yêu em" cuốn tròn. Anh nói anh muốn được ở bên cạnh tôi suốt đời. Tôi hạnh phúc gật đầu.
Vài ngày sau, bố mẹ anh đem trầu cau qua nhà tôi bàn chuyện cưới xin. Tuy là đám cưới lần hai nhưng bố mẹ anh dự định tổ chức rất rình rang. Anh cũng mời hết bạn bè, đồng nghiệp. Không chỉ thế, mọi yêu cầu của tôi đều được đáp ứng như may váy cưới, may áo dài cưới, phòng tân hôn riêng, được trang trí thật lộng lẫy, xe đưa đón phải sang trọng.
Thế nhưng khi chỉ còn vài ngày nữa là đến đám cưới thì anh lại thú nhận một bí mật khiến tôi chao đảo.
Đêm qua, anh chở tôi đến một quán cà phê ngoại ô, thanh vắng, yên tĩnh. Ngồi trò chuyện được một lúc, anh bỗng cầm tay tôi thật chặt. Rồi anh nói sẽ yêu tôi cả đời, sẽ chăm sóc tôi mãi mãi. Chỉ là anh hy vọng tôi sẽ chấp nhận được sự thật về anh.
Tôi ngạc nhiên hỏi đó là bí mật gì mà anh lúng túng như thế. Anh nói hồi nhỏ, anh bị quai bị, vì nhà khó khăn nên không điều trị đến nơi đến chốn. Giờ anh mất khả năng làm bố. Vì lý do đó nên vợ cũ anh mới bỏ anh để tìm người đàn ông khác.
Tôi sững người. Mất khả năng làm bố? Nghĩa là nếu tôi làm vợ anh, tôi cũng sẽ không thể có con được nữa? Thấy tôi sửng sốt, anh vội ôm lấy tôi. Anh xin lỗi vì đã giấu giếm tôi nhưng anh thật sự yêu tôi, muốn ở bên tôi.
Tôi im lặng một lúc rồi nói mệt nên đi về. Đêm, anh nhắn cho tôi rất nhiều. Giải thích có, an ủi, năn nỉ cũng có. Tôi chao đảo thật sự, chẳng biết nên quyết định thế nào? Tôi yêu anh và cũng đã lớn tuổi rồi. Anh đối xử với tôi và gia đình rất tốt. Nhưng tôi cũng thích có những đứa con của chính mình. Nếu anh cứ giữ kín mọi chuyện thì có khi kết hôn rồi tôi sẽ hối hận song vẫn chấp nhận. Nhưng giờ biết chuyện rồi tôi không thể không suy nghĩ về đám cưới có nên tiếp tục không. Xin mọi người cho tôi lời khuyên.
Theo Mỹ Nhiên (Helino)