Câu chuyện của tôi cũng coi như một bài học cảnh báo cho những anh đàn ông coi trọng bạn bè hơn vợ con.
Trước đây, tôi là một người như thế. Với tôi, bạn bè là tri kỉ, là chiến hữu, là nơi giãi bày tâm sự mà vợ tôi không làm được. Tôi có chơi với một nhóm bạn có cùng đam mê: bóng đá. Có thể nói ngày nào không được gặp họ là tôi bứt rứt, khó chịu lắm. Mà họ cũng thế. Cứ tan làm chúng tôi lại hẹn nhau ở một quán nào đó rồi ngồi lai rai vài lon bia, bàn tán chuyện cầu thủ này cầu thủ nọ hoặc giải này giải kia. Có hôm trò chuyện hăng say quá, tới gần 11 giờ khuya chúng tôi mới chia tay nhau đi về.
Vì hay tụ tập nên tôi bị vợ mắng rất nhiều. Có lần vợ còn thẳng thừng hỏi tôi: "Giữa bạn và vợ, anh chọn ai?". Dĩ nhiên là tôi chọn cả hai. Nhưng trong thâm tâm tôi lúc đó, tôi còn có suy nghĩ bạn tri kỉ khó kiếm chứ vợ này bỏ rồi lại có vợ sau. Vợ tôi càng nói tôi càng đi. Có đợt cô ấy còn bỏ về ngoại cả tháng trời.
Lúc đó, không hiểu sao tôi lại xem trọng bạn đến thế. Bạn gọi, tôi có thể nói chuyện cả tiếng đồng hồ với trạng thái vui vẻ. Thế mà vợ gọi là tôi thấy khó chịu và tìm cách nói cho nhanh để cúp máy. Lâu dần vợ tôi chán nên cũng ít gọi hẳn.
Hai tháng trước, tôi nhậu với bạn một trận tưng bừng. Chơi tới 11 giờ, chúng tôi ra về.
Trên đường đi, vì quá say nên tôi bị tai nạn. Sau khi tự tông vào cột đèn, tôi chẳng còn biết gì nữa hết. Tôi cũng không nhớ ai đã đưa tôi vào viện.
Khi tỉnh dậy, người đầu tiên tôi thấy là vợ tôi. Cô ấy đang lau tay chân cho tôi. Thấy tôi tỉnh, cô ấy cứ nắm lấy tay mà khóc. Lúc đó, nước mắt tôi cũng ứa ra.
Suốt một tuần nằm viện, bạn tôi chỉ vào thăm tôi đúng một lần. Còn lại, người chăm sóc tôi ngày đêm cũng chỉ có mỗi vợ tôi. Cứ mỗi lần đút tôi ăn, vợ tôi lại cạnh khóe đám bạn tôi. Nhưng cô ấy không nói thì chính tôi đã cảm thấy mình sai thế nào rồi.
Sau vụ việc đó, tôi nhận ra rằng đàn ông đôi lúc còn non nớt trong suy nghĩ quá. Đám bạn tôi thấy tôi xuất viện lại gọi tôi đi nhậu, đi chơi. Nhưng tôi từ chối hết. Tôi giãn dần ra và hiện tại thì chẳng còn chơi thân với ai nữa. Bạn bè, suy cho cùng chỉ là những người ở bên cạnh khi tôi vui vẻ, khỏe mạnh. Chứ một khi xảy ra chuyện gì hay đau ốm cũng chỉ có vợ bên cạnh tôi mà thôi.
Tôi chỉ muốn khuyên mấy người đã từng như tôi trước đây, trọng bạn hơn trọng vợ thì hãy suy nghĩ cho kĩ. Đừng tệ bạc với người sẽ đồng hành cùng bạn suốt cuộc đời.
Theo Q.V (Helino)