Tôi là một cô gái tự lập và mạnh mẽ, thế nhưng, đó không phải bản tính của tôi. Để có được ngày hôm nay, tôi đã phải trải qua không ít khó khăn về cả sự nghiệp lẫn chuyện tình cảm.
Tôi học nghệ thuật nhưng lại có đam mê kinh doanh. Vì thế, khi còn là sinh viên, tôi đã tập kinh doanh online đồ handmade, đồ ăn vặt. Người yêu tôi không những không ủng hộ mà còn coi đó là vô bổ. Tôi mải mê học và làm nên ít có thời gian dành cho anh. Đến khi tôi tốt nghiệp, anh đã có người khác – một cô gái con nhà giàu, chảnh chọe và đặc biệt là luôn kè kè bên anh.
Bây giờ, tôi đã là cô chủ một tiệm cà phê hút khách. Công việc hằng ngày của tôi bận rộn, chưa kể đến nghiên cứu nhu cầu khách hàng và tính mở thêm chi nhánh. Tôi và người yêu cũ không liên lạc từ sau khi chia tay. Khi tôi đang có tham vọng thành công hơn nữa thì nhận được thiệp mời cưới từ anh.
Tôi có chút buồn vì đó là tình đầu, nhiều nỗi buồn nhưng cũng nhiều kỷ niệm. Anh hẹn tôi đi ăn tối, coi như lần gặp cuối trước khi anh cưới vợ. Tôi vui vẻ nhận lời dù cho quá khứ anh là người phản bội tôi.
Trái với tưởng tượng của tôi, anh không hề tỏ ra vui vẻ. Suốt cuộc nói chuyện, người yêu cũ rầu rĩ than phiền rằng vợ sắp cưới luôn cậy có tiền để đè nén, gây sức ép với anh. Tuy nhiên, anh sống vậy vài năm nay cũng quen rồi. Khi tôi nói dối rằng đang làm phục vụ tại một quán cafe do làm ăn bị thua lỗ, anh tỏ ra thương hại tôi. Tôi cười nhạt, thật may vì mình đã không chọn anh.
Một buổi tối, khi tôi đang ngồi ở quầy pha chế quán cafe thì thấy anh và cô vợ sắp cưới bước vào. Mặt anh nhăn nhó, cô ta lại tỏ ra vui vẻ.
Sau khi họ gọi đồ uống, tôi âm thầm dặn nhân viên miễn phí cho họ. Họ thắc mắc, câu trả lời nhận được là vì hai người họ là bạn của chủ tiệm. Nhằm đúng lúc họ tỏ ra ngạc nhiên, tôi bước ra đầy tự tin.
Tôi đến chào hai người họ, tự giới thiệu mình là chủ quán này. Lần trước tôi nói vậy là để trêu anh, ai ngờ anh tin là thật. Tôi thấy mặt anh đầy vẻ tiếc nuối, liên tục nhăn nhó mặt mày. Còn cô ta trở nên tức giận, đưa ánh mắt hằm hè nhìn anh. Bị vợ tương lai quát đi về, anh cúi chào tôi rồi hớt hải chạy theo cho kịp. Tôi không quên dặn hai người họ nhớ ghé thường xuyên để hưởng ưu đãi.
Tối đó, anh nhắn tin ngay cho tôi rằng ngưỡng mộ năng lực của tôi. Kèm theo đó là một tá dòng tin mùi mẫn, nhưng tôi không trả lời. Đối với tôi, những lời lẽ ấy thật sáo rỗng. Cô vợ sắp cưới chắc hẳn ngậm cục tức trong lòng vì không phản ứng gì được nên trút hết vào anh.
Sẽ có người nghĩ rằng tôi bày trò thừa thãi, nhưng mục đích của tôi chỉ là cho họ một bài học: tôi không dễ bị coi thường. Đám cưới của anh, tôi vẫn sẽ đi vui vẻ. Tôi sẽ không để ai thương hại những cố gắng chân chính của bản thân mình.
Theo Liễu Tú Ninh (Thời Đại)