Tôi và vợ yêu nhau từ thời sinh viên. Ra trường hai đứa kết hôn và chọn Hà Nội là nơi lập nghiệp. Vì hoàn cảnh khó khăn nên chúng tôi đã quyết định sẽ hoãn việc sinh con vài năm để tập trung lo kinh tế. Sau biết bao nỗ lực tôi và vợ đã mua được căn nhà nhỏ.
Khi căn nhà hoàn thiện cũng là lúc vợ chồng tôi lên kế hoạch sinh con. Nhưng chẳng sao đã thả cả năm trời mà chúng tôi mãi chưa thấy tin vui tới. Hai vợ chồng lo lắng đưa nhau đi khám.
Ngày tôi cầm kết quả xét nghiệm trong tay, tôi như chết đứng tại chỗ. Tai tôi ù đi, mọi thứ suy sụp. Bác sĩ nói tôi bị vô sinh, vợ tôi thì hoàn toàn bình thường. Tôi đã khóc, vợ tôi cũng khóc.
Những ngày sau đó tôi sống trong dằn vặt, đau đớn. Tôi luôn cảm thấy mình là người đàn ông kém cỏi, thất bại. Biết bao lần tôi nghĩ sẽ ly hôn với vợ, cô ấy xứng đáng được hưởng hạnh phúc trọn vẹn hơn. Nhưng tôi đã không làm được, tôi vẫn yêu vợ rất nhiều.
Biết tôi buồn về chuyện không thể sinh con, vợ tôi đã bàn với tôi sẽ vào viện làm thủ tục đăng ký xin tinh trùng. Đến giờ phút này thì tôi làm gì còn lựa chọn nào khác nữa. Cũng tốt, nếu vợ tôi mang thai thì chúng tôi sẽ có con. Đứa con sinh ra sẽ là con của vợ chồng tôi. Sẽ chẳng ai biết tôi bị vô sinh. Gia đình tôi cũng sẽ không phải day dứt về chuyện này.
Biết bao ngày đi lại ở bệnh viện, bao tiền bạc và nước mắt cuối cùng vợ tôi cũng mang thai. Ngày tôi biết được tin vui này tôi đã khóc rất nhiều. Tôi khóc vì mình sắp được làm cha, tôi khóc cho những bất hạnh mà mình gặp phải.
Nhưng chẳng hiểu sao từ khi vợ mang thai tôi luôn cảm thấy chán nản, tổn thương. Tôi nghĩ đến việc khi đứa trẻ sinh ra, rồi khi nó lớn lên thì mọi người sẽ biết mọi chuyện và coi thường tôi. Khó khăn lắm vợ tôi mới mang thai vậy mà tôi lại chẳng quan tâm chăm sóc cô ấy. Chứng kiến những cơn ốm nghén của vợ tôi lại càng tỏ ra bực bội.
Tôi muốn được san sẻ mọi buồn phiền trong lòng nhưng lại chẳng biết tâm sự cùng ai. Chuyện cái thai mà vợ tôi đang mang là câu chuyện bí mật mà suốt đời này tôi giấu kín. Tôi đã tìm đến rượu. Tôi muốn quên đi những gì mình đang xảy ra.
Tỉnh dậy sau mỗi cơn say tôi cuống quýt xin lỗi vợ. Tôi đã hứa chính mình, hứa với vợ nhiều lần sẽ không uống rượu nữa, vậy mà tôi cũng chẳng làm được. Thậm chí có lần trong cơn say tôi đã sỉ nhục, lăng mạ và tát cả vợ mình.
Vợ tôi là người phụ nữ nhạy cảm, cô ấy hiểu những khó khăn mà tôi đang cố vượt qua. Thời gian đầu khi tôi về nhà trong bộ dạng say xỉn, dù đang nghén mệt mỏi mà cô ấy vẫn chăm sóc chồng. Nhưng rồi vợ tôi đã không chịu nổi cảnh chồng thường xuyên trở về nhà khi đã sặc mùi bia rượu nữa.
Sáng nay như mọi ngày tôi tỉnh dậy khi đã say vào tối qua, cơ thể mệt mỏi, tâm trí uể oải. Nhìn xung quanh chẳng thấy vợ đâu mà chỉ thấy mảnh giấy để trên bàn. Vợ tôi đã bỏ đi, cô ấy không muốn tiếp tục hôn nhân với người chồng ích kỷ như tôi nữa. Cô ấy nói muốn sống xa tôi một thời gian để suy nghĩ mọi chuyện. Nếu tôi không vượt qua được dằn vặt kia thì đứa con này sẽ mãi là của riêng cô ấy.
Tôi biết mình đã sai, nhưng tôi làm sao vượt qua được những điều trăn trở, ích kỷ kia của mình. Tôi là người chồng tệ và chẳng ra gì. Tôi hối hận về những việc mình đã làm với vợ. Nhưng tôi biết phải làm sao bây giờ?
Bạn đọc giấu tên (Helino)