Mọi người ở khu chung cư thường gọi tôi là "bợm nhậu". Tôi làm kinh doanh, thường xuyên đi tiếp khách hàng, bạn bè ở hàng quán. Đàn ông mà, đã đi là phải nhậu, nhậu không say không về. Một tuần, tôi đi nhậu tầm 6 đêm, đêm nào cũng tới khuya mới về. Hiếm khi tôi về nhà trước 11 giờ đêm.
Chỉ khi vợ tôi sinh con, tôi mới giảm bớt nhưng rồi con lớn lại tiếp tục tiến độ cũ. Vì thế, vợ chồng tôi thường xuyên cãi vã, xích mích. Mà càng cãi, tôi càng đi. Về nhà cứ thấy bộ mặt nhăn nhó của vợ, thú thật tôi ngán chẳng muốn về. Bạn bè tôi chẳng thiếu, cứ hết nhóm này lại gọi nhóm khác, thành thử không thiếu bạn nhậu. Lương hàng tháng, tôi đưa vợ một nửa, nửa còn lại tôi cất để tiêu xài.
Vợ tôi ban đầu còn nói, sau thì không nói nữa, cũng không nhăn nhó nữa. Tôi về, hai mẹ con cô ấy đã đi ngủ. Sáng, cô ấy dậy sớm lo cho con đi học rồi tôi mới dậy sau. Có lẽ vì ít gần gũi nên con bé chỉ quấn mẹ, tôi hôn một cái cũng không cho. Vợ chồng tôi cứ sống như người trọ cùng nhà suốt 2 năm nay. Ngay cả chuyện quan hệ gối chăn cũng không có vì vợ tôi thường khóa cửa trong lúc ngủ.
Nhiều lần đi nhậu về say, tôi không mở cửa vào nhà được, cô ấy cũng kệ. Tôi tỉnh lại tự mò vào. Có lần tôi ói đầy nhà, cô ấy cũng chẳng lau dọn như vợ người ta. Sự vô tâm đó của vợ càng khiến tôi bất mãn hơn. Tôi tìm đến bạn bè nhiều cũng vì thế.
Cho đến khi bị ho ra máu, tôi mới ngẫm nghĩ lại cách cư xử của mình. Hôm đó, tôi thấy trong người khó chịu, mệt mỏi và bị ho khan suốt cả tuần trước đó nên không đi nhậu nữa. Tôi ở nhà ăn cơm với vợ con. Đang ăn, bỗng nhiên tôi lại lên cơn ho và ho ra một búng máu tươi trong lòng bàn tay.
Tôi hoảng hồn. Vợ tôi lại bình tĩnh. Trước khi đưa tôi đi nhập viện, cô ấy chỉ nói một câu mà khiến tôi "cứng họng": "Đấy, gọi bạn bè anh đến mà lo cho anh". Suốt mấy ngày nằm viện điều trị loét dạ dày, tôi càng thấm thía hơn câu nói đó. Bạn bè tôi có người đến thăm, mua cho tôi một vài hũ yến. Có người không thấy mặt mà chỉ gọi điện hỏi han. Cuối cùng, người khổ vì tôi nhất, chăm sóc cho tôi vẫn là vợ tôi.
Chỉ mấy hôm vừa chăm chồng ở viện, vừa chăm con ở nhà, vợ tôi tiều tụy hẳn. Tự dưng tôi thấy thương vợ quá. Cũng may tôi chưa bị ung thư này nọ, nếu không, vợ con tôi càng khổ sở hơn.
Sau vụ này, tôi chắc chắn sẽ bỏ nhậu, tu tâm dưỡng tính mà chăm lo cho vợ con thôi. Nên tôi khuyên các anh, có ai ham nhậu, ham bạn hơn ham vợ con như tôi thì lo mà tu tỉnh đi nhé. Đừng để đến lúc gặp chuyện gì không hay thì hối hận không kịp. Gia đình vẫn là quan trọng nhất thôi.
Theo Thành Kiệt (Helino)