Nhờ vào sức trẻ, năng động trong công việc nên tôi được thăng tiến nhanh chóng. Chỉ trong vòng nửa năm, tôi đã được lên làm trưởng phòng marketing của công ty. Với một người chưa đến 30 tuổi như tôi, mọi người xem đó là thành công mà tôi đáng có được.
Chỉ có tôi hiểu tất cả là cái mác bên ngoài mà tôi ra sức bao bọc. Con người tôi, cuộc đời tôi trống rỗng. Tôi sợ về nhà và ở 1 mình. Tôi thường gặp ác mộng, mơ thấy con mình oán trách vì đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Tỉnh dậy, tôi lại phải dùng đến thuốc lá để có thể tự trấn an tinh thần. Ở tuổi 29, tôi nghiện rượu, nghiện thuốc lá.
Mới đây thôi, tôi đã gặp lại chồng cũ của mình. Chúng tôi gặp nhau nhờ vào công việc. Thấy tôi xinh đẹp, quyến rũ nhưng anh chẳng mảy may để ý. Bàn chuyện công việc xong, tôi và anh nán lại nói chuyện. Anh kể cuộc sống của anh rất bình dị. Anh đã kết hôn với một giáo viên và có con gái nhỏ. Vợ mới của anh cũng đề nghị đón mẹ anh về cùng chung sống.
Khi anh nhắc đến vợ mới, tôi thấy ánh mắt anh ánh lên niềm hạnh phúc. Anh hỏi tôi về cuộc sống hiện tại. Tôi đành phải bịa ra một câu chuyện hoàn hảo để lừa gạt anh. Sau buổi nói chuyện ngày hôm đó, tôi tự hỏi tại sao cuộc đời tôi lại trượt dài trong đau khổ như vậy?
Người chồng cũ của tôi đang có cuộc sống yên ấm bên vợ mới. Còn tôi thì sao? Cứ cho là tôi có tiền, có tiếng nói. Nhưng tiền không thể mang lại cho tôi hạnh phúc mãi mãi. Nó chỉ làm tôi thỏa mãn nhất thời. Cái tôi cần là tình cảm, là đứa con trai mình đã bõ bẵng bấy lâu.
Rồi tôi cảm thấy ân hận và muốn được ở cạnh con. Tôi lái xe về nhà ngay tối ngày hôm ấy. Thế nhưng khi vừa nhìn thấy tôi, con trai tôi liền chạy tới nép vào chị dâu tôi. Tôi tiến lại càng gần thì thằng bé càng sợ sệt xa lánh tôi. Tôi khóc, nhưng cả nhà chẳng ai để ý đến những giọt nước mắt ấy. Chị dâu tôi thấy vậy mới lên tiếng: "Cô đừng ép nó nữa. Cô có xem nó là con cô đâu".
Tôi liền quay sang nói chị dâu, tôi bảo sẽ đón con lên thành phố ở. Tôi vào phòng thằng bé, lấy quần áo bỏ vào vali và kéo con đi. Phải nói là kéo vì con tôi cứ bám chặt lấy chị dâu. Khi tôi dứt tay nó khỏi tay chị thì nó gào khóc và bám vào cửa. Quá bất lực, tôi đứng giữa cửa khóc như một đứa trẻ.
Bây giờ, tôi luôn lo sợ mỗi khi đêm về. Thậm chí tôi còn phải dùng đến thuốc ngủ để có thể ngủ ngon hơn. Đến công ty tôi cũng không còn năng nổ như trước. Vì bản thân đã quá mệt mỏi khi cứ phải giả tạo như vậy.
Điều tôi lo sợ là con trai tôi sẽ không chịu nhận tôi nữa. Tôi không biết phải làm thế nào. Đón con lên thì thằng bé nhất quyết không chịu. Nếu tôi tiếp tục để con cho anh chị, chắc chắn cuộc đời tôi sẽ phải sống trong tội lỗi. Tôi nên làn gì để có được tình thương của con dành cho mình đây mọi người?
Theo Lê Trang (Helino)