Chồng tôi là công nhân, làm việc tại Nha Trang còn tôi là kế toán xây dựng thường xuyên phải đi theo công trình. Nhiều lần chồng bắt tôi phải nghỉ việc công ty về quê chồng để kiếm công việc gần nhà. Nhưng tôi yêu thích công việc hiện tại bởi tự do và lương thưởng cao với lại quen việc quen mọi người nên tôi không muốn rời xa công ty.
Chính vì công việc cách trở nên vợ chồng tôi rất ít khi gặp nhau. Từng có một lần tôi và sếp đang tiếp đối tác ở khách sạn thì chồng liên tục gọi điện hỏi đang ở đâu, làm gì sao toàn nghe giọng đàn ông? Tôi bảo với chồng là đang bận để khi khác nói chuyện nhưng chồng cứ lảm nhảm những câu hỏi khó chịu, bực quá tôi tắt máy để không ảnh hưởng đến cuộc gặp với khách hàng.
Nhưng khi tôi và sếp vừa bước ra khỏi khách sạn thì chồng đột ngột xuất hiện và đấm thẳng vào mặt sếp khiến ông ta lảo đảo suýt ngã, may tôi đỡ kịp. Sau khi giải thích rõ mọi chuyện tôi bắt chồng phải xin lỗi sếp nhưng anh cho rằng để tránh việc vợ ngoại tình cú đấm đó coi như là lời cảnh cáo.
Giận chồng và xấu hổ với sếp nên dù chồng đến thăm vợ gần 1 nghìn cây số, tôi vẫn không tiếp mà đuổi anh ấy về. Chính vì cuộc gặp bất ngờ đó mà trong đầu óc của chồng chỉ có 1 suy nghĩ là vợ không thủy chung. Nên trong suốt thời gian mang thai chồng luôn đặt dấu hỏi về đứa con là của ai khiến tôi rất ức chế.
Tôi sinh con chỉ có mỗi bố mẹ đẻ lặn lội vài trăm cây số đến chăm con, còn bên nội chẳng có ai. Nhìn cháu, mẹ luôn miệng khen giống bố như lột khiến tôi tin rằng đứa con sẽ xóa hết mọi sự ghen tuông của chồng và tình cảm vợ chồng vốn đã bị rạn nứt từ nhiều tháng nay, sẽ quay trở lại.
Thế nhưng vừa bước chân vào phòng bệnh nhân, chồng không chào mọi người mà chỉ liếc nhìn con rồi lấy từ trong túi ra 4 tờ 500 nghìn ném thẳng vào mặt tôi rồi buông câu: “Cầm lấy mà trả viện phí”. Nói xong anh đi thẳng khiến tôi không kịp phản ứng còn mọi người trong phòng nhìn chằm chằm mẹ con tôi.
Để vớt vát chút sĩ diện tôi gọi điện luôn cho anh nói là: “Anh làm như mẹ con tôi không có 2 triệu đồng thì chết chắc, nếu hôm nay anh mà không xin lỗi vợ con về thái độ coi thường vừa xong thì chúng ta li dị ngay”. Anh ta thách thức: “Đố cô li dị đấy? Lời nói đó phải là do tôi nói ra mới đúng”.
Nhìn đứa con bé bỏng, nước mắt tôi chảy ra không thể kiềm chế được. Thương con bao nhiêu thì oán trách người chồng đa nghi vô tình bấy nhiêu. Ngày vợ sinh mà chồng còn chẳng quan tâm đến thì nói gì đến sau này.
Bây giờ nếu tôi ly dị thì có quá ích kỷ khi chỉ biết nghĩ cho bản thân mà không nghĩ cho cảnh con sẽ bơ vơ thiếu tình thương của bố mẹ? Tôi phải làm sao đây các bạn?
Theo T.H.Q (Helino)