Trên đời này có vô vàn nỗi đau. Đối với tôi, nỗi đau lớn nhất lại chính từ người bạn đời và người bạn thân của mình.
Tôi và Hương là đôi bạn thân từ thuở bé. Chúng tôi thân thiết đến mức mà sau khi tốt nghiệp cấp ba, cả hai cùng quyết tâm nộp hồ sơ vào một trường đại học rồi cùng đỗ vào chung một lớp. Thời gian ấy quả là một kỷ niệm chẳng thể nào quên trong cuộc đời tôi. Đến khi ra trường, hai chúng tôi cùng bám trụ lại thành phố.
Hương rất thông minh, học giỏi và dễ thương nên được nhiều anh chàng theo đuổi. Khi cô ấy có công việc tốt kéo theo mối quan hệ mờ ám với phó giám đốc công ty bị phát giác thì cũng là lúc Hương rơi xuống vực sâu. Hương bị sa thải, bôi nhọ danh dự khắp nơi, chật vật lắm mới kiếm được một công việc mới. Cô ấy còn thề sống chết với tôi rằng sau này sẽ chỉ chăm lo công việc và kiếm được một người đàn ông tử tế chứ không ham trèo cao nữa.
Lúc tôi yêu Lâm - chồng hiện tại cũng chỉ có Hương chia sẻ. Cô ấy vui và chúc phúc cho chúng tôi rất nhiều.
Ngày lên xe hoa, Hương đến nhà tôi từ sớm để lo lắng và phụ giúp tôi mọi chuyện. Những điều mà cô ấy mang đến khiến tôi trân trọng và vô cùng biết ơn.
Thế rồi khi tôi và Lâm về sống chung nhà cũng là lúc tình bạn của chúng tôi chẳng còn như xưa.
Vào một buổi tối, lúc đó đã hơn 10h, Hương bấm chuông inh ỏi trước cửa nhà tôi. Lúc lò dò vác bụng bầu gần 4 tháng ra mở, tôi thấy Hương say khướt và khóc lóc thảm thiết. Tôi dìu Hương vào nhà và cố làm hết những việc cần thiết để cô ấy tỉnh táo.
Hương mắt nhắm mắt mở bảo vừa bị người yêu chia tay nên chán nản không muốn sống nữa. Tôi và Lâm đã dùng những lời lẽ để động viên cô ấy sớm vượt qua nỗi đau tinh thần. Đến hơn 11h, Hương nằng nặc đòi về bằng được dù tôi nhất định không cho. Thấy Hương quả quyết từ chối nên tôi phải chiều lòng và nhờ Lâm đi theo sau phòng Hương có chuyện gì bất trắc.
Đến hơn 2h sáng, chồng tôi mới về đến nhà. Lâm giải thích rằng Hương cứ chạy xe lòng vòng không chịu vô nhà, làm anh phải đi theo. Tin chồng, tin bạn thân nên tôi cũng không tra cứu gì thêm.
Lạ thay sau hôm ấy, Hương thường xuyên đến nhà tôi chơi. Thay vì tâm trạng ủ rũ buồn bã, cô ấy phấn chấn và vui vẻ hẳn ra. Thấy bạn như thế nên tôi cũng yên tâm hơn.
Một thời gian sau, lúc đang đi uống cà phê với nhau, thấy sắc mặt Hương nhợt nhạt, mệt mỏi và hay nôn khan. Những biểu hiện y hệt của một người phụ nữ đang mang thai.
Truy vấn mãi, cô ấy mới thừa nhận rằng mình đã có bầu gần ba tháng khiến tôi vô cùng sửng sốt. Khi tôi hỏi về bố đứa bé là ai, Hương chỉ cười mỉm và không chịu nói. Hương thủ thỉ rằng: “Giờ tao chỉ muốn kiếm một đứa con thôi, mày đừng hỏi gì hơn nữa”.
Buổi tối khi đang ăn cơm, tôi đã đem chuyện của Hương kể cho Lâm nghe, bất giác chồng tôi giật mình, khuôn mặt tái mét. Lâm bâng quơ ậm ừ cho qua chuyện rồi chỉ đáp trả: “Chuyện đó thời nay là bình thường. Nhiều phụ nữ làm mẹ đơn thân vẫn tốt đó thôi”.
Cơm nước xong, tôi tính rủ chồng ngày mai đến phòng khám thai xem tình hình đứa con trong bụng thế nào. Giờ đã gần 8 tháng rồi nên việc kiểm tra rất quan trọng. Lâm đã từ chối vì lí do công việc chứ không háo hức như những lần trước. Tôi gọi điện để rủ Hương nhưng máy cô ấy không liên lạc được.
Sáng hôm sau, tôi một mình bắt taxi đến phòng khám quen thuộc. Thấy quá đông người trong khi gần trưa mà vẫn chưa đến lượt mình. Nóng ruột nên tôi lại bắt xe rẽ sang một phòng khám khác.
Lúc tôi vừa bước xuống xe để vào làm thủ tục thì đã thấy chiếc xe mang biển số của Hương ở garage. Chưa kịp vui vì nghĩ gặp người thân thì bất giác thấy ở cuối dãy xe tiếp theo, một chiếc xe khác mang biển số xe của chồng mình.
Chân tay tôi bắt đầu run lên, cảm giác lo lắng và bất an như có chuyện gì đó không ổn sắp xảy ra. Tôi bước nhanh vào phòng khám, người khựng lại khi thấy từ trong đó, Lâm đang đỡ Hương đi ra từ từ. Khuôn mặt của hai người tràn trề hạnh phúc. Nhìn cảnh ấy, tôi đã có thể trả lời được câu hỏi về bố đứa đứa bé trong bụng Hương là ai.
Trông thấy tôi, Lâm vội vàng chạy đến giải thích rằng những gì xảy ra là do một phút nông nổi nhất thời của cái đêm anh đưa Hương về nhà mà tới tận sáng ấy.
Nước mắt lăn dài trên gò má, tôi không muốn nghe gì thêm nữa từ Lâm. Khi đưa mắt sang phía Hương để xem thái độ người bạn thân mình thế nào thì tôi thực sự sốc nặng. Hương cười mỉm và chua chát: “Mày là bạn thân của tao, chẳng lẽ không san sẻ được cho tao chút hạnh phúc. Tao chỉ cần con còn chồng vẫn là của mày mà”.
Câu nói của Hương khiến vô cùng tôi sượng sùng và giận dữ. Hôm nay, Hương là người cướp đi hạnh phúc của tôi còn Lâm là người phản bội vợ con vậy mà cả hai còn bao biện và dùng những lời lẽ trơ trẽn.
Quay xe trở về nhà mặc cho Lâm bám theo và năn nỉ cầu xin sự tha thứ. Tôi đã yêu cầu được ngủ riêng phòng để có thời gian suy nghĩ về mọi chuyện. Chỉ còn không lâu nữa là tôi chào đón đứa con đầu lòng thì chuyện xấu lại đến. Tha thứ cho chồng và bỏ qua sai trái của Hương thì tôi không thể làm được nhưng đứa bé trong bụng thì tôi không thể để nó một ngày thiếu bố.
Ngổn ngang trăm mối tơ vò, tôi biết phải giải quyết thế nào đây?
Theo Nga Hồng (Helino)