Thời đi học, tôi từng là cô hoa khôi sinh viên với biết bao nhiêu người đón rước, theo đuổi. Ngày ấy chúng tôi còn ngây ngô lắm, hay ít nhất với tôi là vậy. Tôi bị ấn tượng rất mạnh bởi anh chàng học khóa trên với chiếc răng khểnh và nụ cười vô cùng duyên dáng.
Chúng tôi nhanh chóng trở thành một cặp đôi được nhiều người biết đến ở trong trường. Ngày mới yêu tôi không hề biết gia đình Hoàng có điều kiện thế, mãi sau khi tính đến chuyện kết hôn thì tôi mới sững người. Hóa ra lâu nay tôi yêu con nhà đại gia mà không biết.
Quan điểm của tôi rất rõ ràng, tiền rất quan trọng nhưng tiền không phải là tất cả. Tuy nhiên tôi hiểu không phải ai cũng nghĩ như mình. Bố mẹ Hoàng đặc biệt phản đối chuyện tôi làm con dâu. Bà cho rằng hai bên gia đình không môn đăng hộ đối, bà sợ tôi cố chen chân vào gia đình này chỉ với một ý định là để moi tiền.
Những ngày đầu tôi cảm thấy mình bị xúc phạm rất nhiều và ngay lập tức muốn chia tay. Tôi đâu phải dạng kém cỏi gì hay không có ai để ý. Nhưng nếu làm vậy thì quá tội cho Hoàng và mẹ anh ấy sẽ đắc thắng vì muốn gì là được. Tôi sẽ không để cho bà ta có suy nghĩ như vậy. Tôi sẽ phải về gia đình này làm dâu.
Tôi có thai trong sự ngỡ ngàng của cả hai bên gia đình. Mẹ Hoàng khi ấy tức lắm nhưng khi đi xem bói thì ông thầy lại nói rằng cái thai ấy sẽ là điềm lành cho cả gia đình, giúp công việc kinh doanh nhà anh ngày càng phát đạt. Bà vốn làm kinh doanh nên rất tín, nghe thấy bói nói vậy liền thay đổi thái độ hoàn toàn với tôi.
Đám cưới diễn ra rất linh đình. Sau đám cưới, tôi dọn về sống cùng gia đình anh trong căn biệt thự. Mẹ anh đã có sự thay đổi trong thái độ nhưng chỉ là vì bà quan tâm đến đứa cháu trong bụng tôi. Ngày biết cái thai là con trai, bà mừng ra mặt nhưng vẫn coi thường tôi như kẻ ăn bám trong nhà.
Vì có thai nên bố mẹ chồng tôi yêu cầu con dâu nghỉ việc để ở nhà nội trợ. Có tôi ở nhà, ông bà cho osin nghỉ việc rồi đùn hết mọi việc cho tôi. Mang tiếng là nghỉ ở nhà dưỡng thai nhưng tôi còn thấy mệt hơn đi làm.
Chồng tôi thấy vậy cũng thương tôi lắm nhưng anh vốn rất nghe lời bố mẹ. Tôi biết anh sợ bố mẹ cắt những khoản tiền tiêu cho, sợ không còn có tên trong bản thừa kế nên lại càng không dám cãi lời.
Tôi còn nhớ mãi khi đến gần ngày đẻ, vì quá mệt mỏi nên tôi xin phép được về nhà ngoại tĩnh dưỡng rồi đẻ luôn ở đó nhưng bị mẹ chồng phản đối ra mặt.
"Ở đây sướng như tiên thì không ở, lại định mang cháu tao về cái xó xỉnh đấy để đẻ à. Không biết người ta đổ xô về phố không được, đằng này lại thích cắm đầu về quê".
Những lời mẹ chồng nói khiến tôi đau lòng vô cùng. Hóa ra trước giờ mẹ vẫn chỉ coi tôi như con ở trong nhà, nếu không có cái thai chắc có lẽ bà sẽ chẳng bao giờ chấp nhận tôi. Khóc rồi cũng có giải quyết được việc gì. Tôi lau nước mắt rồi quyết định sẽ không buồn vì bà nữa.
Tôi đã sống một cách khác đi, tìm cho mình những công việc riêng để không còn quan tâm nhiều đến những cư xử của những người xung quanh. Thời gian dần trôi qua, tôi cũng bỏ luôn mong muốn mẹ chồng thay đổi vì tôi biết điều đấy là không thể. Chỉ là tôi tìm cách để ít phải chạm trán với bà hơn thôi.
Mới đây mẹ tôi ở quê có bị đau chân, đi lại đều gặp khó khăn mà bố tôi đã mất vài năm trước nên tôi đề nghị được đón mẹ lên đây cho tiện chăm sóc. Tôi chẳng thể ngờ mẹ chồng lại rít giọng lên rồi nói những câu đầy cay nghiệt.
"À, lần đầu tôi nghe thấy có kiểu con dâu lôi cả mẹ đẻ lên đây để cho tiện chăm sóc đấy. Có giỏi thì dắt díu nhau về chốn quê mùa ấy mà chăm sóc cho nhau. Định lôi cả họ hàng hang hốc lên đây à".
Lần này thì mọi thứ đã vượt quá giới hạn của nó. Mẹ chồng tôi cứ nghĩ cả chục năm nay tôi sống ở đây là ăn nhờ ở đậu bà, bòn rút tiền của con trai bà. Đáng bực hơn, chồng tôi luôn đứng ngoài tất cả những chuyện này. Anh không bao giờ bênh hay nói giúp tôi được nửa lời.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và cuối cùng, tôi quyết định tự dành cho mình một sự giải thoát. Bố mẹ tôi sinh ra tôi lành lặn, có học hành lại còn có nhan sắc, sao tôi có thể bất hiếu để bố mẹ bị người khác khinh bỉ như vậy được.
Ngày ly hôn, mẹ chồng tôi còn sợ tôi sẽ "khoắng" đồ của nhà chồng mang về nhà ngoai. Tôi chỉ cười khẩy rồi đưa cho bà xem căn biệt thự mà tôi mới mua cách đây không lâu. Bà không hề biết rằng ngần ấy năm qua ở nhà nhưng tôi vẫn đầu tư chứng khoán, đất đai với một số người bạn.
Tiền chồng đưa để sắm sửa túi xách đồ hiệu, tôi hùn hết vào kinh doanh. Nhờ gặp thời, buôn đi bán lại đất đai tôi cũng kiếm được không ít. Tôi đã nghĩ của chồng công vợ, sẽ đến lúc tôi nói cho cả nhà chồng biết nhưng ngày ấy chưa đến thì họ đã sống quá đáng không thể chấp nhận được.
Còn về gia đình chồng tôi, không biết bị lừa đảo trong làm ăn thế nào mà một thời gian sau đó lâm vào cảnh phá sản. Biết tin này, dù có chút đau lòng vì đó vẫn từng là gia đình của tôi nhưng nói thật, tôi vẫn thấy rất hả hê. Tôi tin rằng, đời này có nhân có quả.
Theo Diệu Anh (Khampha.vn)