Tôi năm nay cũng đã 27 tuổi, tìm hiểu người yêu tôi bây giờ được khoảng 2 năm. Nhận thấy tình cảm giữa hai đứa tiến triển khá tốt đẹp nên đợt nghỉ lễ dài ngày 30/4 - 1/5 năm nay anh ngỏ lời mời tôi về nhà anh để ra mắt.
Khi về đến nhà, tôi chào hỏi từ trên xuống dưới rất lễ độ. Mọi người cũng chào đón tôi nồng hậu thân tình lắm. Mặc dù vẫn còn run run nhưng tôi cũng tiếp thêm dũng khí để xăm xắn làm mọi việc trong nhà cùng mọi người. Về cơ bản cũng chỉ là loanh quanh nhặt nhạnh rau cỏ, xếp bát đũa thôi chứ không có gì nặng nhọc. Người nhà anh vốn dĩ đã tụ tập nấu nướng hết cả rồi.
Đến khi cả nhà ngồi vào ăn cơm, tôi mới thấy các món bày ra hơi lạ mắt. Tôi ngô nghê hỏi bác gái xem đó là món gì mà có vẻ như tôi chưa được ăn bao giờ. Bác gái nhìn tôi cười:
"Thịt chó chứ còn gì cái con bé này! Ơ thế cháu chưa ăn thịt chó bao giờ à?"
Tôi hỏi thì nhỏ lí nhí, nhưng bác gái lại trả lời to như bác cái loa ở giữa trung tâm nhà, làm mọi người lập tức đổ dồn vào nhìn tôi. Mặt tôi tái mét, mồm miệng lắp bắp:
"Dạ vâng. Nhà cháu chưa ăn thịt chó bao giờ."
Bác trai thấy thế lại xởi lởi mời chào:
"Thế thì lại càng phải ăn con gái ạ. Về làm dâu nhà này là phải biết ăn thịt chó. Vì ở đây cứ cỗ bàn là có món thịt chó rồi, ngon nhất trần đời."
Mọi người ồ lên hưởng ứng, trong khi đó, tôi cảm thấy hơi khó xử. Một phần vì từ trước đến nay nhà tôi không có món này, một phần nữa là vì tôi tưởng tượng tới con Milu yêu quý nhà tôi đang nuôi. Một con vật đáng yêu, hiền lành, thông minh và ngoan ngoãn như thế mà sao người ta có thể đè nó ra để giết thịt được nhỉ? Nhẫn tâm quá!
Lúc này tôi mới nhìn sang bạn trai để cầu cứu, mặt tôi nhăn như khỉ ăn ớt, chắc bạn trai tôi cũng ngỡ ngàng với sự khác biệt văn hóa này. Vì bình thường chúng tôi đi hẹn hò cũng toàn đi trà sữa, đi ăn thì có bún, miến, phở hoặc cơm chứ chưa bao giờ đi ăn thịt chó cả. Thấy không khí đang vui vẻ, bạn trai tôi gắp cho tôi một miếng thịt chó và nói khẽ:
"Em ăn thử đi, ngon thật mà. Khéo ăn một lần lại nghiện luôn đấy!"
Tôi cứ nghĩ bạn trai tôi phải tìm cách gì đó giải cứu tôi khỏi mâm cỗ toàn là thịt chó này, nhưng hóa ra anh lại bảo tôi ăn thử đi. Tôi rơi vào cảnh khóc dở mếu cũng dở, vì chẳng lẽ ngồi bỏ bát không ăn thì cũng bị đánh giá, mà ngồi ăn như mọi người thì tôi cứ… ghê ghê răng thế nào ấy!
Thấy tôi có vẻ còn đang lưỡng lự, bác gái ngồi bên cạnh giục:
"Ăn đi cháu, ăn đi kẻo nguội!"
Đầu óc tôi bắt đầu choáng váng, tôi hít thở một hơi dài rồi dõng dạc tuyên bố:
"Dạ các bác cho cháu xin lỗi, nhưng đúng là cháu không thể ăn được thịt chó. Cháu thấy cứ sờ sợ thế nào ấy! Nhà cháu cũng đang nuôi một con chó, nên thôi các bác cho cháu kiêng. Cháu ăn canh với cơm cũng được ạ!"
Khỏi phải nói, sau bữa ăn như cực hình ấy, mọi người trong nhà người yêu tôi nhìn tôi với con mắt khác hẳn. Người thì xì xào bàn tán tôi là con gái phố nên kênh kiệu, chê người nhà quê ăn uống thô lỗ. Lại cũng có người nói tôi dở dở ương ương, đã yêu và chấp nhận lấy trai quê rồi còn đòi không ăn thịt chó…
Vậy là ngay bữa ăn đầu tiên đã có ấn tượng không tốt, nên suốt mấy ngày nghỉ lễ tôi đều bị xa lánh. Chắc có lẽ mọi người ấn tượng xấu vì câu nói thẳng thắn và thiếu suy nghĩ của tôi. Tôi bây giờ cũng hoang mang quá, không biết nên làm sao mới phải. Thịt chó thì tôi không ăn rồi, nhưng chẳng lẽ vì chuyện này mà chia tay người yêu?
Theo Bôm Bốp NF (Helino)