Tôi lấy chồng năm 30 tuổi. Khi ấy, tôi chấp nhận kết hôn với người đàn ông từng trải qua một đời vợ vì bản thân đã là gái quá lứa lỡ thì. Chồng tôi là người cục cằn, hơn tôi 5 tuổi. Lúc tôi nói lấy chồng, ai trong nhà cũng khuyên tôi đừng dại dột. Ấy vậy mà tôi vẫn bất chấp vì nghĩ rằng mình phù hợp với con người đó.
Tôi lấy chồng, sống cùng bố mẹ chồng và con riêng của chồng tôi với vợ trước. Con bé lúc đó học lớp 2. Tôi không rõ nguyên nhân tại sao chồng mình lại ly hôn vợ cũ. Cũng không hiểu chỉ có một đứa con, sao chị ta không nhận nuôi. Tôi chỉ cảm thấy thương con bé. Dù sao nó cũng quá nhỏ để thấy cảnh bố mẹ chia ly đôi ngả.
Lúc đầu, con bé ghét tôi lắm. Suy nghĩ của con bé rất non nớt. Nó nghĩ rằng tôi là nguyên nhân khiến bố bỏ rơi mẹ. Vì bố mẹ ly hôn lại không được quan tâm nên con riêng của chồng tôi học hành chểnh mảng, suốt ngày đội sổ trong lớp.
Khi ấy, tôi là người duy nhất bảo ban, dạy cho con học. Có những đêm trước khi con bé thi, tôi thức thâu đêm để ôn bài cùng con bé. Cứ đến cuối tuần tôi lại đưa con bé đi đến viện bảo tàng hoặc công viên để chơi.
Một thời gian sau, con riêng của chồng gọi tôi là mẹ. Không hiểu sao tôi lại thấy hạnh phúc khi con bé gọi mình là mẹ. Từ đó, tôi và con chồng thân thiết với nhau. Có những đêm nằm bên tôi, con bé lại nói vô tư rằng từ khi có tôi về, con bé mới có cảm giác mình không phải người vô hình trong nhà.
Về nhà chồng rồi tôi mới hiểu tại sao vợ cũ của chồng tôi lại không chịu được. Bố chồng tôi thì nghiện rượu, mẹ chồng suốt ngày chửi bới. Còn chồng tôi, anh đàn đúm với bạn bè không lo làm ăn. Đi chơi tiêu hết tiền, chồng tôi về nhà đòi tiền vợ.
Cưới xong, chồng tôi lục lọi khắp nơi không thấy vàng cưới. Đến khi biết được tôi đã gửi mẹ đẻ thì anh sang tận nhà tôi làm ầm lên và đòi mẹ tôi phải trả vàng. Con rể suốt ngày sang đập phá đòi vàng nên cuối cùng mẹ tôi cũng phải đưa ra. Hôm ấy, bà vừa khóc vừa gọi cho tôi và nói tôi đã lấy nhầm chồng rồi.
Đúng là tôi lấy nhầm chồng. Từ ngày kết hôn, tôi luôn phải tìm cách để giấu tiền. Thậm chí tôi còn phải bỏ tiền vào túi nilon rồi giấu trong bình giữ nước của bồn cầu. Giấu kỹ thế nhưng chồng tôi vẫn phát hiện và lấy được đấy.
Tôi đang mang thai, chẳng dư được bao nhiêu. Hàng ngày, tôi cặm cụi đi làm rồi tích cóp để sinh con. Nào ngờ hôm qua, chồng tôi đã lục lọi rồi lấy hết số tiền ấy. Tôi về nhà thấy tiền mất, ngồi khóc thì chồng tôi đánh tôi. Không thể chịu được nữa, tôi thu dọn quần áo bỏ về nhà mẹ đẻ.
Lúc đi, tôi chẳng vương vấn gì trong căn nhà ấy trừ con riêng của chồng. Thấy tôi có ý muốn đi hẳn, con bé cứ lết dưới sàn rồi ôm chân tôi khóc: "Mẹ ơi, sao đến cả mẹ cũng bỏ con đi thế. Mẹ ở lại với con đi". Thú thật tôi thương con bé lắm. Nếu đó là con tôi, nhất định tôi cũng đã ôm con bé bỏ đi rồi.
Cả đêm hôm qua, con bé cứ gọi điện thoại cho tôi. Nó nói nhớ tôi không ngủ được. Tôi cũng không biết phải làm thế nào. Dù đó không phải con mình, nhưng sống với nhau mấy năm, tình cảm của tôi với con bé cũng sâu đậm lắm. Tôi ước gì có thể đưa con bé về nhà mình sống, như thế thì tốt biết mấy.
Theo Lê Hạnh (Helino)