Chồng tôi đang nói rằng tôi là một người bụng dạ hẹp hòi, ích kỷ. Vì thế tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình để nhận được những cái nhìn khách quan nhất.
Vợ chồng tôi kết hôn đã được 4 năm. Nói thật trong 4 năm qua, tôi rất mệt mỏi với chồng. Không phải vì anh ham chơi, đàn đúm bạn bè hay bài bạc. Tất cả cũng chỉ vì chồng tôi quá lưu luyến người yêu cũ.
Chồng tôi có một mối tình sâu đậm thời đại học với một cô gái cùng khoa nhưng không được bố mẹ chồng tôi cho phép. Sau khi tốt nghiệp, chồng tôi bị bố mẹ ép sang nước ngoài du học và cắt đứt liên lạc với người yêu. Mãi sau này, khi chúng tôi đã kết hôn và về nước tôi mới biết chồng mình vẫn lén lút đi tìm người yêu cũ.
Thật lòng mà nói, tôi không muốn chồng mình đi tìm người cũ chút nào. Có điều tôi hiểu tính chồng mình, kể cả tôi có ngăn cản hay làm đủ mọi cách cũng sẽ không khiến anh thay đổi. Vì vậy tôi đành nhắm mắt làm ngơ. Hơn nữa chồng tôi nói anh chỉ muốn biết cuộc sống của cô gái đó, nếu cô ấy bình an và hạnh phúc thì chồng tôi sẽ không bao giờ còn lăn tăn mà đi tìm nữa.
Cách đây 2 tháng, chồng tôi trở về nhà dẫn theo một đứa trẻ và thông báo tin sét đánh: "Chúng ta sẽ nuôi thằng bé. Nó là con anh".
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì chồng tôi đã vào phòng ngủ đóng kín cửa. Tối hôm ấy, anh nói rằng sau mấy năm, việc tìm kiếm của anh đã có kết quả. Nhưng sự thật nghiệt ngã hơn chồng tôi tưởng tượng. Lúc chia tay, anh không biết rằng người yêu cũ đã mang thai. Cô gái ấy về quê và sinh con. Nhưng trong hoàn cảnh khi ấy, người yêu cũ của anh đã phải chịu đả kích lớn từ họ hàng, những lời dị nghị của làng xóm xung quanh. Không chịu được tủi nhục, cô ấy tự vẫn khi con trai mới sinh được vài tháng.
Nghe câu chuyện của chồng, tôi cũng thấy thương cho hoàn cảnh của cô ấy. Cùng là phụ nữ, tôi rất đồng cảm khi sinh nở không ai bên cạnh, đã vậy còn bị lời ra tiếng vào khiến bản thân không còn phương hướng.
Ngày hôm sau, chồng tôi đưa thằng bé đi xét nghiệm ADN. Kết quả cho thấy đó đúng là con của anh. Tôi đã suy nghĩ đắn đo rất nhiều. Cuối cùng, tôi đồng ý để thằng bé ở lại sống cùng vợ chồng tôi. Suy cho cùng, chồng tôi cần phải có trách nhiệm với đứa con này.
Nhưng các bạn xem chồng tôi như vậy có quá đáng không? Từ ngày biết tin người cũ qua đời, tâm trạng chồng tôi lúc nào cũng u uất, ủ dột. Cả ngày anh chỉ chăm lo cho con trai riêng mà không màng đến các con tôi. Nói ra thì chồng tôi bảo tôi đang so sánh, anh cần bù đắp cho con riêng sau những năm tháng không có bố. Nhưng các con tôi cũng cần tình thương của bố chứ.
Đã vậy hôm nay khi chồng tôi từ nhà tắm bước ra, tôi phát hiện trên tay anh đã xăm tên của người yêu cũ. Chuyện này với tôi thật sự rất quá đáng. Tôi đã cảm thông, đã nhượng bộ, vậy mà chồng tôi không biết chấp nhận sự thật còn cố chấp vương vấn người đã mất.
Chúng tôi cãi nhau to vì chuyện này. Khi đuối lý, chồng tôi bế con riêng đi ra khỏi nhà và còn nói anh không thể ngờ tôi lại ghen với một hình xăm, nhất là với người đã khuất. Tôi làm sao không ghen được, tôi mới là vợ anh cơ mà. Bao năm chung sống, tôi đã phải nhìn chồng ngày ngày nhớ người cũ nhưng vẫn cố chịu đựng. Nói thẳng ra chuyện chồng tôi và người cũ không đến được với nhau cũng chẳng phải là lỗi do tôi. Bây giờ anh còn xăm cả tên cô gái ấy trên tay, khác nào trong anh vị trí của tôi chẳng bằng một người đã mất hay sao?
Theo Minh Hiền (Helino)