Tôi đã từng có một mái ấm đúng nghĩa, một gia đình hoàn hảo vạn người ngưỡng mộ. Tôi kinh doanh bất động sản, giàu có, xinh đẹp. Chồng tôi là nhân viên ngân hàng, lương cao ổn định. Dù mới hơn 30 tuổi, chúng tôi đã có nhà riêng, xe ô tô và tiền tỷ trong ngân hàng. Mỗi khi chúng tôi sánh bước ra ngoài, ai cũng trầm trồ khen ngợi.
Nhưng cuộc đời không lường trước được điều gì. Công ty tôi làm bất ngờ tuyên bố phá sản. Tôi ra ngoài tự làm nhưng không thành công. Tiền dành dụm tôi đổ sông đổ bể cả. Kinh tế phụ thuộc vào một mình chồng tôi.
Thấy tôi quá áp lực, quá căng thẳng, anh bảo tôi nghỉ làm một vài năm. Trong thời gian đó, tôi cứ chăm sóc vun vén nhà cửa, con cái chu đáo là được. Cảm thấy có lý, tôi đồng ý.
Hàng tháng, chồng đưa tôi 30 triệu chi tiêu. Số còn lại, anh giữ trong người để đi làm, tiếp khách. Tôi quanh quẩn ở nhà với con cái, bếp núc và chờ đợi chồng hàng đêm. Nhưng số ngày anh về ăn cơm càng ít dần đi với đủ những lý do khác nhau.
Một năm sau, số tiền anh đưa tôi càng ít hơn. Anh nói anh đang bị trục trặc ở cơ quan nên bị cắt giảm lương, thưởng. Tin chồng, tôi không hỏi nhiều mà còn động viên anh. Đến khi số tiền anh đưa không còn đủ chi tiêu nữa, tôi đã nghĩ đến việc đi làm thêm.
Tôi xin làm công nhân vệ sinh môi trường vì thời gian làm phù hợp nhất: từ 7 giờ đêm đến 3 giờ sáng. Thời gian đó, con tôi sẽ ở nhà với bà nội. Chồng tôi cũng ít khi quan tâm đến việc ăn ngủ của mẹ con tôi. Thường anh đi làm về lúc 11 giờ đêm và vào thẳng phòng mình để ngủ. Chúng tôi ngủ riêng từ một năm nay.
Tôi chỉ không ngờ, ngay ngày đầu tiên đi làm, tôi lại phát hiện ra bí mật của chồng và đưa ra quyết định cay đắng nhất.
Khi đang quét rác, tôi thấy bóng chồng mình chạy xe vụt qua. Nhưng anh không đi một mình mà chở theo sau lưng một cô gái khác ăn mặc mát mẻ, tóc xõa sành điệu. Tim tôi như thắt lại và tôi cố nghĩ đó không phải chồng mình.
Đến khi quét đến trước một nhà hàng sang trọng, tôi lại gặp họ. Cô gái kia vùng vằng giận dỗi vứt bó hoa hồng xuống đường. Cô ấy chê bai người đàn ông không biết cô ấy thích hoa gì hay sao mà lại mua hoa hồng. Người đàn ông kia xum xoe xin lỗi rồi bảo cô ấy lên xe chở đi mua hoa khác.
Tôi đứng nhìn sững sờ. Họ đi rồi, tôi lại nhặt bó hoa hồng lên trong đau khổ. Người đàn ông kia chính là chồng tôi. Có lẽ chính anh cũng không nhận ra tôi trong bộ quần áo công nhân quét rác. Hay anh chỉ chăm chăm nhìn cô nhân tình của mình. Không phải anh tiếp khách, cũng không phải anh vô tâm thờ ơ với vợ mà vì anh đã có người khác đi bên cạnh rồi. Tiền anh đưa tôi giảm đi cũng vì thế.
Tôi cay đắng làm xong rồi lết thân về nhà. Giờ tôi đang viết đơn ly hôn. Kết thúc thôi, kết thúc tất cả đau khổ và kết thúc cuộc hôn nhân vạn người ngưỡng mộ này. Kết thúc để tôi bắt đầu lại. Thế nhưng sao tôi đau quá, đau đến không thở được thế này.
Theo Thúy Ngọc (Helino)