Tôi gặp anh trong một lần đi chơi chung với nhóm bạn. Anh hiền lành, thư sinh, ra dáng một anh chàng công tử bột. Qua tìm hiểu bạn bè, tôi mới biết nhà anh giàu lắm. Bản thân anh cũng đang làm cho một công ty nước ngoài, lương tính bằng đô.
Khi đó, dù đã thích anh rồi nhưng tôi không dám trèo cao. Bởi nhà tôi nghèo, đông anh chị em. Tôi học chưa hết lớp 12 đã phải nghỉ ngang vì túng thiếu quá. Hiện tại tôi cũng chỉ là một cô thu ngân cho một siêu thị gia đình, lương chẳng đáng bao đồng. Mà số tiền đó, tôi còn phải gửi về cho bố mẹ nuôi em ăn học. Khổ sở, không có tiền ăn diện quần áo, phấn son, thành ra nhìn tôi mới 27 mà cứ như phụ nữ hơn 30.
Nên khi nhận được lời tỏ tình của anh, tôi cứ như nằm mơ. Anh không nói trực tiếp, chỉ ghi qua tin nhắn điện thoại. Anh nói do anh nhát gái nên không thể nói thành lời được, nếu tôi đồng ý làm người yêu anh, tôi sẽ hiểu chân tình của anh. Tôi đồng ý ngay trong hạnh phúc.
Tôi hỏi vì sao anh chọn tôi? Anh bảo anh ấn tượng với đôi mắt đượm buồn nhưng nụ cười tỏa sáng của tôi. Ở tôi, anh thấy có điều gì đó mâu thuẫn lắm trong nội tâm. Tôi bị anh nói đúng tim nên chỉ biết cười ngượng. Tôi yêu anh nhưng chỉ biết nhìn anh từ xa mà không dám nói. Tôi yêu anh nên chỉ biết cười thật tươi để che giấu tình cảm đi. Thế mà anh vẫn nhận ra được.
Tuần trước, anh tổ chức kỉ niệm một năm yêu nhau. Đó là một bữa tiệc đáng nhớ với hoa hồng, bánh kem và bữa tối lãng mạn ở nhà hàng. Trong bữa tiệc đó, anh hứa tuần này, anh sẽ dẫn tôi về ra mắt mẹ anh, nếu ổn thỏa sẽ bàn chuyện cưới hỏi trong năm nay.
Oái oăm thay, mẹ anh không ưng tôi. Bà hỏi tôi đủ thứ. Hỏi tôi làm ở đâu, nhà ở đâu, bố mẹ làm nghề gì, lương tháng bao nhiêu, tốt nghiệp đại học gì?... Tôi nói thật những gì về mình và nhận lại được cãi bĩu môi dài cả cây số của bà: "Ối dào, tưởng thế nào. Hết người rồi hay sao mà con yêu cái cô vô học, nghèo hèn thế này? Rước về rồi nó dòm ngó cơ ngơi nhà mình à?".
Bị mẹ người yêu giàu có chê bai, tôi điếng người nhưng cố kiềm chế, chỉ nhẹ nhàng đáp trả: "Vâng, con học thấp thật nhưng con biết cách ứng xử, tế nhị và tôn trọng người khác. Còn những người giàu như bác chưa chắc đã làm được điều đó. Bác đừng bao giờ đánh đồng những người dân nghèo như con là vô học, nghèo hèn. Con nghèo vật chất thật chứ không nghèo nhân phẩm, không nghèo sĩ diện và tự trọng. Con yêu anh Thái thật lòng chứ không ngó ngàng gì đến tài sản nhà bác. Nếu bác đã nói thế, con sẽ tự động rút lui".
Nói rồi tôi đứng dậy bỏ về trong sự ngạc nhiên của mẹ con anh. Đúng, tôi nghèo vật chất nhưng không nghèo sĩ diện và tự trọng. Người yêu tôi giận mẹ nên bỏ nhà đến ở với tôi mấy ngày nay. Hôm nay, tôi nhận được điện thoại xin lỗi từ mẹ anh.
Thú thật, tôi không có ý định làm dâu con gì nữa vì không chấp nhận được cách đối xử khinh miệt của bà. Nhưng anh và tôi yêu nhau thật lòng. Tôi có nên cố chấp thêm một lần nữa, bảo người yêu ra ở riêng với tôi luôn không?
Theo Hồng Ngọc (Helino)