Tôi cưới chồng được 3 năm nay, chồng tôi là người đàn ông thành đạt. Còn tôi là nhân viên kinh doanh của một công ty bảo hiểm. Ngày đó, tôi quen anh qua sự giới thiệu của một người bạn cùng quê. Sau 2 hôm gặp và tư vấn cho anh, chúng tôi vần giữ liên lạc và thường xuyên trò chuyện.
Rồi anh ngỏ lời yêu thương tôi vào một chiều tháng Tư. Vì có cảm tình với anh nên khi đó tôi nhận lời luôn. Ở bên anh, tôi cảm giác được sự ấm áp và chân thành. Để tôi không phải chờ đợi lâu, cuối năm đó, chúng tôi chính thức về chung một nhà. Hiện tại, chúng tôi có một cô con gái 3 tuổi.
Xin nói thêm, chồng tôi là người hiền lành, ít nói và rất mực chiều chuộng vợ con. Sống cùng nhau 3 năm qua, tôi chưa bao giờ phải buồn phiền vì bất kỳ điều gì. Nhiều người khen tôi “khéo chọn chồng”, khi đó tôi vui lắm.
Những tháng ngày sau khi kết hôn, chúng tôi rất hạnh phúc, viên mãn. Tuy nhiên, mới đây, chồng tôi phải vào Đà Lạt công tác. Từ hôm vắng anh ấy, nhà cửa bỗng trở nên lạnh lẽo. Nhiều đêm, tỉnh giấc, tôi chợt rơi nước mắt vì nhớ chồng...
Cũng từ ngày nhận công tác xa, mỗi tháng, chồng tôi về nhà một lần. Những hôm đó, vợ chồng tôi cứ ở bên nhau cả ngày, thực sự tôi rất yêu thương anh và không muốn rời xa.
Một ngày, Tuấn - người yêu cũ của tôi bất chợt gọi điện hỏi thăm. Anh ấy nói vừa mới chuyển về Hà Nội công tác nên muốn mời tôi đi uống cà phê. Cũng lâu rồi không cà phê gặp gỡ bạn bè, hơn nữa chồng vắng nhà nên tôi cũng thấy buồn chán nên liền đồng ý.
Buổi gặp gỡ hôm ấy, cả hai chúng tôi đều rất vui vẻ, cả hai hàn huyên chuyện cũ và kể về cuộc sống hiện tại. Được biết, Tuấn và vợ cũng vừa ly hôn nên tôi thương anh rất nhiều. Tôi còn động viên Tuấn cố gắng “sốc” lại tinh thần và tìm một người xứng đáng với anh hơn.
Cũng từ ngày đó, Tuấn và tôi thường xuyên trò chuyện. Càng hiểu về hoàn cảnh của anh, tôi bỗng thương anh đến lạ. Có những hôm, anh kêu ốm, tôi không ngần ngại mua cháo, mua thuốc mang đến cho anh như ngày xưa. Khi đó, tôi nghĩ rất vô tư, chỉ đơn giản là sự quan tâm đối với một người bạn.
Và rồi, một ngày Tuấn nhắn cho tôi: “Anh nhớ em! Anh xin lỗi vì đã để mất người phụ nữ như em”. Khi đó, tim tôi đập rất mạnh, bao cảm giác yêu thương của ngày thơ dại bỗng ùa về. Tôi nhớ những nụ hôn vụng dại, những cái nắm tay, những lời ngọt ngào...
Dù thế, tôi vẫn ý thức được rằng, mình đã có gia đình và tôi không thể đến với nhau được. Tôi trả lời anh: “Em giờ đã là vợ người khác, anh đừng nói nhớ hay yêu em nữa”. Tuấn không nói gì mà chỉ im lặng.
Một chiều, cũng như bao lần trước đó. Tuấn ốm, tôi ghé qua thăm và không quên mua cho anh bát phở. Khi tôi thúc giục Tuấn ăn để uống thuốc, anh liền ôm tôi vào lòng và vội vàng đặt một nụ hôn. Tôi không kịp kháng cự mà đắm chìm vào nụ hôn đó.
Chúng tôi đã không kiềm chế được cảm xúc, tôi và anh quấn lấy nhau sao bao năm xa cách. Mọi thứ rất mãnh liệt, tôi cảm giác như lần đầu chúng tôi từng có với nhau. Còn Tuấn, anh vẫn ôm chặt lấy tôi, anh nói chỉ ước thời gian ngừng lại để chúng tôi là của nhau mãi mãi.
Từ hôm đó, chúng tôi lén lút qua lại với nhau. Tôi sống lại cảm giác yêu đương, hồi hộp. Nhiều lần chồng gọi điện, tôi bỗng giật mình, đã bao lâu rồi tôi không nhắn tin yêu thương dành cho anh ấy.
Khi nghe chồng hỏi: “Dạo này em rất lạ, anh cảm thấy em không quan tâm đến chồng nhiều như trước”, tôi nghe xong liền chống chế: “Dạo này em bận quá”...
Dù thế, chuyện của tôi và Tuấn sớm bị bố mẹ chồng bắt gặp. Mẹ chồng tôi nói bà đã sớm phát hiện ra sự thay đổi của tôi nên ầm thầm theo dõi. Hôm đó, khi tôi và Tuấn đang quấn quýt bên nhau thì bà và người bác của chồng tôi xông vào. Khi đó, tôi không biết nói gì chỉ ôm mặt rồi quỳ xin sự tha thứ.
Bị mẹ chồng cho mấy cái bạt tai, bị bác chửi không tiếc lời, tôi đau đớn tột cùng. Mẹ chồng tôi còn liên tục chì chiết: “Tôi biết ngay... Cô là ả đàn bà lẳng lơ, không xứng với con trai tôi”.
Chiều chồng tôi về, anh không nói không rằng mà ném hết quần áo và đuổi tôi ra khỏi nhà. Mẹ chồng cũng ở đó, bà nói: “Mày không đủ tư cách nuôi dạy cháu tao”. Dù tôi cầu xin chồng hãy cho tôi một cơ hội nhưng anh vẫn lặng thinh.
Giờ đây tôi mới thấm thía sự ngu xuẩn của bản thân. Chỉ vì phút yếu lòng, chỉ vì không kiềm chế được cảm xúc, tôi đã đánh mất tổ ấm của mình như thế. Tôi phải làm sao đây, tôi có còn cơ hội nào để xin chồng mình tha thứ mà giữ lấy hạnh phúc đã từng có. Xin hãy giúp tôi?
Theo Trần Huyền (Khampha.vn)