Tôi và chồng là bạn học cấp 2 với nhau. Nhưng khi đó, chồng tôi rất hiền lành, nhút nhát, thành tích học cũng không nổi bật gì. Trái lại, tôi năng nổ, học giỏi nên năm nào cũng được bầu làm lớp trưởng. Tôi còn hay bắt nạt, thích ra oai với anh. Thế mà năm học lớp 9, vào ngày Valentine, chồng tôi đã tặng chocolate kèm một chiếc lắc tay bằng bạc cho tôi. Sau tôi mới biết, để có tiền mua chiếc lắc ấy, anh đã nhịn ăn sáng cả tháng trời.
Lên cấp 3, chúng tôi không học chung lớp nữa nhưng thỉnh thoảng gặp nhau ở nhà xe hay trong các cuộc thi, chúng tôi đều dành thời gian trò chuyện cùng nhau. Đến khi học đại học, chúng tôi mới xa cách nhau một thời gian.
Vì học không giỏi nên anh không đậu trường đại học nào mà chuyển đi học nghề. Còn tôi khăn gói lên thành phố Sài Gòn học đại học.
Và tại đất Sài Thành này, tôi đã yêu một người đàn ông khác. Anh ta là chủ quán cà phê tôi theo làm thêm. Dù biết anh ta đã có vợ nhưng tôi vẫn mê anh ta như điếu đổ. Bởi anh ta có vẻ ngoài điển trai, tài ăn nói lưu loát, cuốn hút và khả năng chiều chuộng người yêu rất tuyệt vời. Dường như tôi suy nghĩ gì, gặp khó khăn gì, anh ta cũng biết và luôn đứng ra giúp tôi. Dù biết mình sai, mình hèn hạ nhưng tôi không sao chấm dứt được mối tình sai trái ấy.
Đến khi phát hiện đã có bầu, tôi hoảng loạn thật sự. Tôi gọi điện thông báo cho anh ta, anh ta từ chối trách nhiệm với lý do vẫn còn yêu vợ con. Tôi điên đảo, bấn loạn. Trong giây phút đó, tôi đã nhớ đến người bạn thanh mai trúc mã của mình.
Gọi điện cho anh, tôi khóc như mưa. Lúc đó, anh đã nói rằng: "Em về đi. Chúng ta tổ chức đám cưới. Anh yêu em từ lâu rồi nên chấp nhận tất cả. Anh sẽ xem đứa bé là con ruột anh".
Tôi bàng hoàng, không thể tin nổi vào tai mình. Nhưng anh tiếp tục lặp lại điều đó trong mấy ngày sau. Đường cùng, tôi đã chấp nhận về quê, dày mặt ở bên cạnh anh để tổ chức đám cưới. Anh cũng công khai thừa nhận đứa bé trong bụng là của mình nên cần tổ chức nhanh gọn. Anh hứa sinh con xong, tôi vẫn được đi học, tốt nghiệp cho hoàn tất.
Đêm tân hôn, vì bầu bì lại đi đứng nhiều nên tôi bị động thai, ra ít máu. Thế là anh chẳng dám đụng vào người tôi, chỉ ôm tôi ngủ. Giây phút nằm trong vòng tay anh, tôi đã cảm ơn anh biết bao.
Thế nhưng không ngờ, anh lại không thể bao dung cho tôi trọn đời được. Năm đầu tiên, chúng tôi sống rất hạnh phúc. Tôi sinh con, anh chăm sóc, thương yêu đứa bé như con ruột mình. Thỉnh thoảng, tôi vẫn bắt gặp những lúc anh ngồi nhìn con mà mặt buồn rười rượi. Tôi hiểu cảm giác của anh nên càng tự trách mình hơn, cũng càng biết ơn anh hơn.
Nhưng càng về sau, khi con càng lớn, càng không giống anh, anh càng cay độc với mẹ con tôi. Bình thường không sao, chỉ cần có vài ly rượu trong người, anh lại lôi chuyện cũ ra đay nghiến, thậm chí đánh đập tôi. Cũng may chúng tôi ở riêng nên mọi chuyện mới không bị lộ.
Hôm qua, tôi lại bị anh đánh. Nguyên nhân chỉ vì con tôi làm hư mất cái điện thoại anh mới mua. Thấy anh đánh con mạnh tay, tôi nhào lên can ngăn thì bị anh đấm vào người một cái. Rồi anh chỉ tay vào mẹ con tôi mà hét lên đầy tức giận: "Đồ con hoang. Mày không phải con tao".
Anh đi rồi, mẹ con tôi ôm lấy nhau trong sợ hãi. Cuộn người trong chăn, tôi khóc nức nở khi con trai cứ ôm lấy tôi hỏi: "Bố bảo con không phải là con bố, thật hả mẹ?".
Mọi người ơi, có phải tôi đã sai ngay từ đầu khi dùng anh làm lá chắn không? Giờ tôi phải làm sao với anh và con mình đây?
Theo Ngọc Hòa Lê (Helino)