Tôi không phải một đứa có lực học quá tệ, nhưng ra trường xoay sở mãi vẫn chẳng tìm được việc. Sau 2 năm thất nghiệp vì cứ muốn xin vào làm ở văn phòng, tôi chấp nhận đi làm công nhân cho một nhà máy chế biến thực phẩm. Với mức lương bèo bọt, tuy có thể tự nuôi sống bản thân nhưng nghĩ cho tương lai lâu dài thì tôi sẽ chẳng có được khoản tiết kiệm nào cả.
Vì thế khi được anh ngỏ lời yêu, tôi vô cùng lưỡng lự. Yêu đương sẽ đồng nghĩa với việc tôi cần phải mất thêm một khoản chi tiêu nữa. Anh biết chuyện liền cười xòa gạt đi. Anh bảo đàn ông phải làm trụ cột, dăm ba cái chuyện đồng tiền phụ nữ lo làm gì.
Gia đình có điều kiện nên với anh, đúng thật cái chuyện tiền nong không thành vấn đề gì. Cũng bởi tình yêu anh dành cho tôi quá chân thành nên tôi đã nghĩ chỉ cần hai đứa yêu nhau là đủ, mọi rào cản khác sớm muộn rồi cũng sẽ tự khắc mà biến mất.
Hầu hết các lần đi chơi anh đều chủ động chi trả. Biết tôi ngại nên thỉnh thoảng anh dẫn tôi lang thang mấy quán ven đường để tôi có dịp rút hầu bao. Yêu nhau được 3 năm thì anh ngỏ ý muốn đưa tôi về ra mắt bố mẹ để xin phép chuyện kết hôn.
Anh dặn tôi bố mẹ kĩ tính nên phải chú ý cách ăn mặc, vì thể để chắc ăn nên tôi quyết định rủ anh đi mua quần áo cùng mình. Đến khi chọn được bộ đồ ưng ý thì anh lại chủ động thanh toán như thói quen rồi quay sang nói với tôi: "Sớm muộn gì cũng về một nhà, coi như anh mua quà tặng em nhân dịp đặc biệt".
Nào ngờ, bao nhiêu ấm ức lại đều từ cái bộ quần áo đó mà ra. Hôm đến gặp mặt, bố mẹ anh mặt sầm lại khi nghe tôi giới thiệu mình đi làm công nhân. Anh vì muốn giúp tôi nên cố tình đánh lạc hướng câu chuyện: "Mẹ nhìn bộ đồ Hân mặc hôm nay này, chính tay con mua thì chuẩn ý mẹ quá còn gì".
Tuy nhiên, câu nói đó chỉ càng đổ thêm dầu vào lửa, tạo cơ hội cho mẹ anh xỉa xói: "Giờ có mấy cái đồ nhỏ nhặt như quần áo thôi mà cũng dùng tiền của con tôi, thì sau này cô định cả đời ngửa tay xin chồng sống qua ngày à".
Tôi ngạc nhiên vô cùng, vừa cảm thấy nực cười mà cũng vừa tội nghiệp cho chính mình. Cũng phải, đến những cái cơ bản mà còn phải nhờ vả vào người yêu thì sau này sẽ phải sống mà nhìn sắc mặt của chồng. Bà đã khiến tôi thức tỉnh vì sự mơ mộng, thiếu thực tế của bản thân khi nghĩ rằng cả đời có thể dựa dẫm vào người khác. Tuy nhiên, chí ít thì tôi cũng không phải loại người đào mỏ, bụng dạ âm mưu bòn rút tiền từ con trai bà.
Điều đó khiến tôi cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng. Ngay từ đầu, khi tôi biết bản thân còn không đủ sức để lo cho tương lai của chính mình thì lẽ ra đã không nên nghĩ đến chuyện yêu đương hẹn hò. Kể cả người mà tôi tiến tới có là một anh chàng nhiều tiền như anh hay bất cứ một ai khác thì tôi cũng đã quá sai vì một mực tin tưởng vào sức mạnh của tình yêu. Dù cả hai chúng tôi vẫn còn tình cảm với nhau nhưng tôi vẫn chủ động chấm dứt. Cứ coi như tôi qua được "cửa ải" ra mắt lần này thì cũng đâu có gì đảm bảo tôi sẽ về làm dâu mà không bị dị nghị, soi mói. Tôi lấy chồng không chỉ vì tình yêu, mà còn phải vì lòng tự trọng của chính mình.
Theo Ngọc Ah NF (Helino)