Tôi lấy chồng được hơn một năm, đang có bầu ở tháng thứ 7. Tôi và chồng trước đây nhìn chung khá hợp nhau về suy nghĩ, chỉ có điều càng sống chung lâu càng thấy chồng ích kỷ và chỉ quan tâm gia đình bên nội, còn bên ngoại có rất ít hoặc rất hiếm khi muốn chi. Vợ chồng tôi cùng làm doanh nghiệp nước ngoài, lương khá. Chồng được khoảng 25-30 triệu một tháng nhưng phải đi làm ca, giờ giấc thay đổi liên tục, ít khi giúp được tôi việc nhà. Tôi làm hành chính, thu nhập hàng tháng 21 triệu, được nghỉ 2 ngày cuối tuần và các ngày lễ.
Bố mẹ chồng tôi đều là cán bộ nhà nước đã nghỉ hưu và có lương. Ông 67 tuổi, bà hơn 50 tuổi nhưng hàng tháng chồng tôi đề nghị cấp thêm cho bố mẹ 5 triệu. Bên ngoại chỉ có mình bố tôi đi làm trên xã, mẹ ở nhà nội trợ, bố tôi 55 tuổi, mẹ 51. Có lần tôi đề nghị chồng về việc biếu ông bà ngoại hàng tháng 2-3 triệu nhưng chồng không đồng ý vì nghĩ rằng bố mẹ tôi vẫn còn khỏe mạnh. Tôi buồn vì nghĩ công giáo dục như nhau, nhà mình còn vất vả mà bố mẹ lại không được giúp nhưng nghĩ lấy chồng, lo cho gia đình chồng nên tạm đồng ý cho qua.
Tuy nhiên, sau cưới vài tháng thì chồng tôi muốn mua xe ô tô cho tiện đi lại. Bình thường chúng tôi ở lại nhà cơ quan, cuối tuần tôi mới về hoặc vào ngày nghỉ ca của chồng. Chỗ tôi ở cách thành phố 45 km, nhà nội 40 km, nhà ngoại 50 km. Tiền mừng cưới đưa lại hết cho bên nội (bố mẹ tôi nói với chồng là làm cỗ bị âm, ông bà không nói với tôi), nên coi như vợ chồng chưa có gì. Ban đầu lúc mua xe vì chưa có điều kiện, vợ chồng bàn bạc chỉ mua chiếc xe phù hợp với hoàn cảnh, khoảng 500 triệu, có vay cũng chỉ một năm là trả được. Nhưng sau khi bên nội góp ý là nhà đông nên khuyên chồng tôi mua xe 7 chỗ cho rộng, khoảng hơn tỷ, tiền mua vợ chồng tôi đi vay hết. Ông bà nội cho 30 triệu, ông bà ngoại cũng cố gắng cho 25 triệu.
Từ đây áp lực kinh tế bắt đầu dồn nhiều lên. Tôi có bầu đứa con đầu lòng, tháng nào cũng trả gần 5 triệu tiền lãi ngân hàng. Tôi sốt ruột và có bàn với chồng bây giờ điều kiện kinh tế không như trước, có thể rút bớt số tiền biếu bố mẹ hàng tháng từ 5 triệu xuống 3 triệu được không, nhưng anh nhất quyết không đồng ý. Sợ nói ra nói vào ông bà sẽ tự ái và không nhận nữa. Nhưng tôi chỉ nghĩ đơn giản, nếu bố mẹ thương con, biết hoàn cảnh như vậy sẽ không nhận nữa chứ. Trong khi đó, chồng tôi là con trai duy nhất và con cả nên việc mua sắm đồ, sửa sang nhà cửa đều do vợ chồng tôi đứng ra trả 100%. Ông bà nghiễm nhiên coi mình chỉ là người giám sát và không ý kiến gì. Lúc tôi mới về nhà chồng, bố mẹ chồng đẩy luôn cho chúng tôi khoản nợ mua mảnh đất cạnh nhà khoảng 300 triệu, hiện bà đang làm vườn, nuôi gà. Bố mẹ bảo bây giờ không có khả năng chi trả nên chuyển cho các con. Các con muốn bán cũng được nhưng không nên vì nên giữ lấy làm vườn. Tôi không vui lắm nhưng buộc chấp nhận vì không còn cách nào. Hiện tại người cho mượn tiền vay mua đất báo sẽ cần tiền trong khoảng 6 tháng nữa.
Như vậy tổng nợ chúng tôi phải trả hơn một tỷ. Chồng tôi không những không lo lắng mà vẫn thích mua đồ đắt tiền như đồng hồ, bút, quà sinh nhật đắt tiền cho hai em gái. Tôi nói nếu trước đây có điều kiện tôi không tiếc, nhưng giờ kinh tế khó khăn các em cũng nên hiểu và thông cảm, anh chị chỉ mua đồ trên dưới một triệu được thôi. Còn mỗi khi sắm sửa gì cho bên ngoại, chồng tôi rất tính toán, ví dụ một năm có 2 vụ mùa, chỉ hỗ trợ mẹ tôi một triệu. Các dịp lễ, sinh nhật thì chỉ chúc mừng chứ không tặng gì. Nếu tôi mua gì về ngoại mà nội không có là anh khó chịu và nói ngay, dù nhiều lần về nội tôi đều mua quà mà số lần về nhà ngoại rất ít.
Bố tôi hiền lành, quan tâm con cái, nhưng ông cũng già, mắt hơi kém và chân tay lóng ngóng nên không giúp được nhiều. Mẹ chồng tôi còn trẻ hơn, nhanh nhẹn nhưng bà rất hay để ý tôi từng tí và không bao giờ vừa lòng bà. Mỗi lần làm gì không đúng ý, bà ghi nhớ và đánh giá luôn chứ không nhắc nhở tôi. Tôi bầu 4 tháng về mà bà và em phân công công việc và không cho ngủ trưa. Những lần mâu thuẫn, ngồi nói chuyện bà thường trợn trừng mắt, nói chuyện với tôi như với kẻ địch. Vì vậy, sau mấy lần mâu thuẫn lớn, vợ chồng bàn nhau ít về hơn để tránh. Một thời gian ngắn, bà thay đổi tích cực hơn thì chồng tôi lại có ý định muốn gần và về nhiều hơn nữa. Anh còn bảo sau khi sinh con được 6 tháng, muốn chúng tôi chuyển hẳn về nhà nội ở, thuê thêm giúp việc. Vợ chồng đi làm xa và mệt hơn nhưng con cái về gần thành phố, điều kiện tốt hơn.
Tôi biết tuy điều kiện tốt hơn, nhưng con còn bé cũng chưa quá quan trọng vấn đề học hành, ở cơ quan có biết bao nhiêu người vẫn ở được. Tôi bàn với chồng để bé được 2 tuổi rồi tính tiếp nhưng anh nóng giận, sợ bố mẹ buồn, sợ hàng xóm bàn tán nên vẫn muốn dọn về nhà ở, không quan tâm tôi sẽ thế nào. Về nhà chắc chắn chúng tôi phải trả tiền thuê người giúp việc, trong khi đó vợ chồng hoàn toàn có thể nhờ bà ngoại giai đoạn đầu, vì kinh tế cũng chưa dư giả gì. Tôi thuyết phục mãi, cuối cùng chồng cũng miễn cưỡng đồng ý cho xong, nhưng rất thái độ, bảo từ nay việc trong nhà là do tôi quyết định, anh còn ném đồ và chửi bậy. Sau mọi chuyện, tôi thấy chồng chỉ thương, lo cho đằng nội, không cần biết vợ thế nào. Tôi buồn chán và chỉ muốn ly hôn, mong nhận được lời khuyên.
Theo Huê (VnExpress.net)