Chắc tôi phải gọi chị dâu của mình là mẹ mới đúng. Người ta thì luôn muốn tạo điều kiện tốt nhất cho em chồng, còn chị dâu tôi chỉ biết hoạnh họe, bắt bẻ em chồng mà thôi. Đấy là tôi còn nhường chị dâu, chứ như người khác đanh đá, có lẽ anh tôi không thể sống nổi trong căn nhà này mất.
Tôi sống chung một nhà với anh chị. Nói là sống chung nhưng thực chất đây là căn nhà bố mẹ mua cho anh tôi khi lấy vợ. Tiền cũng là bố mẹ tôi bỏ ra nên không thể nói là tôi ăn nhờ ở đậu nhà anh chị được.
Chị dâu tôi không đi làm, hàng ngày chị ấy ở nhà dọn dẹp và nội trợ. Mọi chuyện liên quan đến tiền bạc đều là anh tôi một tay cáng đáng. Không phải ra ngoài làm chịu áp lực công việc nhưng chị dâu tôi lại có tính tiểu thư. Từ ngày có thai, lúc nào chị ấy cũng than thở đủ thứ chuyện. Khi thì la đau lưng, lúc lại bảo hoa mắt chóng mặt nên không thể làm việc nhà được.
Tôi chưa mang thai nhưng cũng biết là chị ấy làm quá lên như vậy. Chị ấy làm như trên đời này có mỗi mình là chửa đẻ. Nhưng rồi tôi cũng nghĩ mình là phụ nữ nên cần san sẻ cho chị ấy. Vậy nên hôm nào chị dâu không cơm nước được là tôi lại lăn vào bếp để làm mặc dù đã rất mệt mỏi ở công ty.
Sống với anh chị nên tôi hiểu anh chị cũng chẳng khá giả. Nhà bố mẹ tôi mua là tiền bán mấy suất đất ở quê. Chưa kể chị dâu tôi không làm ra tiền, anh tôi thì chỉ là nhân viên bình thường của một công ty nhỏ. Biết vậy nên tôi đề nghị chia tiền điện sinh hoạt.
Khi nghe tôi nói thì anh tôi không cho, anh bảo tôi đi làm nên để dành tiền sau này còn có đồng vốn để lấy chồng, còn anh chị có trách nhiệm lo ăn ở cho tôi. Tuy vậy vài hôm sau chị dâu tôi lại nói chuyện riêng với tôi. Chị ấy nói tôi nên chia nửa tiền điện hàng tháng để cho công bằng.
Tất nhiên tôi cũng chẳng ý kiến gì. Có điều tôi đi làm cả ngày, về nhà cùng lắm là sử dụng quạt và máy vi tính. Thế mà chị dâu lại bắt tôi phải trả một nửa tiền điện. Tôi thấy chị ấy có phần quá đáng nên đã nói với anh trai. Không ngờ anh tôi nóng tính nên đã về nhà cãi nhau với vợ. Sau lần xích mích không đáng có ấy, chị dâu không bắt tôi phải trả tiền điện nhưng mối quan hệ của chúng tôi càng ngày càng xấu đi.
Các tháng trước hầu như tôi không ăn cơm nhà mà tranh thủ ăn ở gần công ty vì công việc quá bận rộn. Từ tháng tới trở đi, công ty tôi phân công lại công việc nên tôi cũng rảnh rỗi và thường xuyên về ăn cơm hơn. Bởi thế nên tôi định cuối tháng sẽ gửi tiền ăn cho chị dâu. Dự tính là như vậy, chỉ là tôi chưa nói ra mà thôi.
Tôi để ý thấy chị dâu có vẻ không thích mình về nhà ăn cơm. Anh trai tôi thì chẳng vấn đề gì, nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt như đưa đám của chị dâu là tôi lại thấy bực. Đỉnh điểm là hôm qua, tôi đi liên hoan ở công ty về muộn nên không kịp về nhà ăn cơm. Vậy mà đến khi tôi về, cơm canh đều hết nhẵn. Tôi hỏi chị dâu thì chị ấy tỉnh bơ, còn nói tưởng tôi không ăn, ăn ở ngoài no rồi mới không về. Tôi nói thật, mấy ai đi ăn tiệc mà ăn no đâu. Chẳng qua đi ăn cho vui chứ làm sao ăn được no như ở nhà.
Thấy chị dâu thái độ nên tôi nói chị ấy hãy xem lại cách sống. Chị ấy chẳng tiếp thu thì thôi, còn quay ra trách móc tôi: "Em cứ gửi tiền ăn cho chị để chị đi chợ mua đồ ăn đi rồi chị để phần cho. Em thừa biết anh chị cũng khó khăn mà. Sao lo mãi cho em được". Tôi bực mình quá nên đã nói hết sự tình cho anh mình nghe.
Anh tôi là chồng của chị ấy mà còn thấy chị ấy sai. Anh bắt chị dâu xin lỗi tôi nhưng chị ấy lại khóc rồi lu loa lên nói anh em tôi bắt nạt chị ấy. Đến bây giờ chị ấy vẫn còn ngồi khóc và không thèm nhìn mặt tôi. Tôi hỏi thật mọi người, sống với người chị dâu thế này thì tôi phải đối phó ra sao để thuận hòa, êm ấm đây?
Theo Quỳnh Lê (Helino)