Tôi là tác giả bài viết: "Ba mẹ chồng không muốn tôi về thăm mẹ đẻ thường xuyên". Tôi đã đọc đi đọc lại nhiều lần những bình luận, xin gửi lời cảm ơn đến các độc giả đã giúp tôi có cái nhìn đa chiều và sâu sắc hơn về cuộc hôn nhân của mình. Đa số các bình luận khuyên tôi nên ly hôn để giải thoát, bên cạnh đó cũng có một số bạn khuyên nên xem xét lại cách cư xử và đợi một thời gian sau đó hãy quyết định. Trong bài viết còn thiếu sót, tôi xin nói thêm một chút suy nghĩ của mình để các bạn được rõ hơn.
Tôi xuất thân từ gia đình nghèo, sống ở thị trấn. Ba tôi khó tính, với ông đi học xong là phải về nhà ngay, nghiêm cấm yêu đương trai gái và tụ tập bạn bè đi chơi. Do đó tôi rất ít va chạm với xã hội, ai cũng nói tôi khờ, chậm chạp và không biết tính toán. Đến năm 2014 tôi thi đậu vào học cao đẳng, ở nhà người chị tại thành phố vừa học vừa làm phụ giúp quán ăn cho chị. Tôi học được hai tháng thì ba mất do bệnh hiểm nghèo, đó là nỗi ân hận và day dứt trong lòng khi những ngày cuối đời của ba mà tôi không có mặt ở nhà. Tôi vẫn tiếp tục vừa học vừa làm, mẹ sống ở nhà với em tôi. Qua một năm sau, tôi quen anh, là chồng tôi bây giờ. Anh là người nhanh nhẹn, hiểu biết, nghiêm túc trong tình cảm, rất chung thủy. Anh bắt đầu dạy tôi nhiều thứ, anh cũng tìm thêm công việc làm PG thời vụ cho tôi, dạy tôi cách làm ăn, tính toán, anh lo cho tôi từng chút, sắm sửa để tôi không bị quê mùa trong mắt người khác. Lúc đó anh nói gì tôi cũng nghe theo. Đó là những kinh nghiệm và tình cảm tôi không bao giờ quên được, nhờ có anh tôi mới thoát ra được tính cách nhút nhát của bản thân.
Năm 2016 tôi làm nhân viên bán hàng theo ca cho một công ty chuyên về hàng điện máy, vừa học vừa làm gặp nhiều khó khăn nhưng tôi sắp xếp được thời gian nên vẫn ra trường và giữ được công việc làm đến nay đã hai năm. Tôi lấy anh vào năm trước, gia đình anh khá giả, còn người chị chồng chưa có gia đình và một em út (chị và em chồng ở xa). Ba mẹ chồng là người cũng có vị trí trong xã hội. Trước tôi đã nghe người khác nói những điều không tốt về gia đình chồng, nhưng vì yêu anh tôi để ngoài tai, nghĩ là người ta nói xấu thôi. Ông bà thương con dâu nhưng gia trưởng và khó tính, ba chồng quyết định việc gì là không một ai có ý kiến khác được. Ba mẹ có công việc riêng, thu nhập khá. Về phần kinh tế, ba mẹ chồng tôi lo hết từ ăn uống, điện nước, vợ chồng tôi chỉ lo phần lặt vặt như xà bông, mua gia vị, dầu ăn.
Tôi ở nhà buổi sáng đi chợ, cơm nước, dọn dẹp nhà cùng bà vú, chiều tối tôi đi làm. Lương tôi ở mức trung bình, lương anh cao hơn nhưng bán rớt doanh số thì cũng ngang với lương tôi. Chúng tôi thống nhất dành tiền để chuẩn bị sinh con, làm bao nhiêu cả hai đều không giữ riêng mà cất đi, có tiêu việc gì thì chi ra anh đều nói với tôi rõ ràng và tôi cũng vậy. Mỗi tháng tôi chi ra một triệu để trả nợ, tổng là 7 triệu, đó là tiền lúc trước tôi vay khi đi học, còn anh chi tiền hụi cộng trả góp điện thoại cũng trên 4 triệu. Theo dự tính khi qua Tết âm lịch chúng tôi sẽ để cho có bé, nhưng ba chồng không đồng ý vì ông nói sinh năm nay không tốt, đợi tới năm sau.
Ở đời không ai đúng hoàn toàn và cũng không ai sai hoàn toàn. Tuổi 23 tôi còn quá non nớt quá, không khéo léo, dạy bao nhiêu lần tôi vẫn không nhanh nhẹn lên nổi. Tôi còn hay quên, dễ xúc động, mỗi lần ấm ức tôi khóc là chồng nổi nóng, không có khả năng quán xuyến nhà cửa khéo léo, ví dụ như là con dâu trưởng thì phải biết lo chu toàn việc bên chồng. Mấy lần tôi làm cho ba mẹ chồng chưa vừa ý vì tính lề mề chậm chạp, nhưng mẹ chồng dạy thế nào tôi đều cố gắng làm theo. Sau 8 tháng nếm đủ những cảm xúc vui buồn, hạnh phúc và đau khổ, tôi đã chuẩn bị đơn ly hôn và các giấy tờ cần thiết nộp cho tòa án. Đến giờ phút này lòng tôi chưa bao giờ được thanh thản, những người làm chung chưa ai biết chuyện của tôi, họ vẫn hỏi tôi có bé chưa, tôi nghe buồn không thể nói được. Tôi cảm thấy tự ti vô cùng, sợ khi ai biết và hỏi về gia đình mình. Tôi nghĩ mình cần làm thêm việc gì đó để dành thêm một số tiền rồi sẽ đi du lịch với mẹ. Mong được mọi người chia sẻ giúp tôi vượt qua nỗi đau này.
Theo Hằng (VnExpress.net)