Chị dâu tôi đẹp người, đẹp nết. Chị là gái thành phố, nhưng vì quá yêu nên chấp nhận cưới anh trai tôi và về vùng quê nghèo sinh sống. Nhìn anh chị hạnh phúc bên nhau, ai cũng khen ngợi. Nhưng người ngoài không hề biết rằng, làm dâu nhà tôi là chị đã chấp nhận cuộc đời nước mắt nhiều hơn nụ cười.
Khi đứa con đầu lòng mới được 3 tháng tuổi, chị dâu đã gửi con cho mẹ tôi trông hộ để đi làm. Tôi cảm thấy khó hiểu vì chẳng có công ty nào nhận người mới sinh con được 3 tháng. Thấy chị đi sớm về khuya, tôi bắt đầu trách chị. Không biết chị làm công việc gì mà có hôm đi từ tinh mơ gà gáy, có hôm khuya khoắt rồi mới thấy tiếng xe chị về.
Anh trai tôi đi công tác cả tuần trên thành phố, cuối tuần mới về nhà. Tôi đi qua phòng anh trai, vô tình nghe thấy anh chị đang nói chuyện. Nhưng lại không phải vợ chồng thủ thỉ tâm sự với nhau, mà là đang nói chuyện tiền nong, mua bỉm mua sữa cho con.
Thời gian trước, tôi vẫn thầm trách chị đi sớm về khuya khi đứa con còn đang ẵm ngửa. Nhưng hôm nay nghe được câu chuyện của vợ chồng anh trai, tôi chuyển cơn tức giận sang chính anh trai và mẹ đẻ của mình.
Tốt nghiệp đại học, chị theo anh trai tôi về miền quê nghèo để làm vợ, làm dâu, khi còn chưa có công việc ổn định. Chị sinh con đầu lòng, cả nhà mừng vui. Nhưng mẹ tôi vẫn không thôi việc nói ra nói vào rằng chị là đứa ăn bám, không công ăn việc làm.
Anh trai tôi không phải người đàn ông nhu nhược nhưng nghe những lời nói đó của mẹ, cũng đâm ra thầm trách vợ mình vô dụng. Thằng bé được 3 tháng tuổi, dù rất thương con nhưng chị không muốn mãi bị mẹ chồng và chồng dằn hắt, nên đã xin làm công nhân ở công ty gần nhà. Rõ ràng là cử nhân đại học, nay bị chồng ép đến như thế, đành phải làm công việc không phù hợp với trình độ của mình.
Chị nói trong nước mắt, rằng nếu chưa có con, chị sẵn sàng bỏ anh ngay lập tức. Anh không thương xót, không thấu hiểu cho vợ. Người ta sinh con được gia đình, được chồng hỗ trợ, nghỉ ngơi 6 tháng mới phải đi làm. Còn chị, con còn chưa cứng cổ đã phải ra ngoài làm lụng. Chẳng phải anh đã đối xử với vợ quá tàn nhẫn hay sao?
Nghe những lời đó, tôi tưởng anh trai sẽ hối hận, thương vợ. Nhưng không ngờ anh lại mắng chị dâu một câu: "Cô kể khổ cái gì? Cô hối hận vì lấy tôi chứ gì? Hối hận thì cút khỏi nhà tôi ngay".
Trời ơi, tôi không ngờ anh trai mình lại hồ đồ đến như thế. Tôi có nên đề nghị họp gia đình để tháo gỡ khó khăn cho chị dâu không? Cứ thế này thì sớm muộn chị dâu cũng không chịu đựng được nữa, rồi chuyện lớn xảy ra thì biết trách ai?
Theo Ha My (Pháp Luật & Bạn Đọc)