Chị năm nay mới ngoài bốn mươi, nhan sắc mặn mà, tươi trẻ, được chồng chiều hết sức. Nhìn bề ngoài của chị, hiếm ai có thể biết được rằng bên trong chị vẫn luôn có một nỗi đau ám ảnh khôn nguôi, thỉnh thoảng lại nhói lên như một bi kịch, đẩy mối quan hệ của vợ chồng chị rơi vào bế tắc.
Mười lăm năm trước, khi chị báo tin vui mang bầu đứa con đầu lòng, anh đã nhảy cẫng, nhấc bổng chị lên cao rồi reo hò. Bởi anh từng bị bệnh quai bị biến chứng và những tưởng đã mất đi khả năng được làm bố nên tin vui chẳng khác gì khiến anh được hồi sinh. Nhìn niềm hạnh phúc dâng tràn trong đôi mắt anh, chị thở phào, thấy mãn nguyện và cảm giác như mình đã hoàn thành được một sứ mệnh cao cả nhất trong cuộc đời này.
Thế mà ấm êm ngắn chẳng tày gang. Chỉ một năm sau đó, anh bỗng trở nên lạnh nhạt dần với chị. Rồi khi nhìn thân hình nặng hơn 60kg, lớp mỡ bụng sóng sánh khiến vạt áo nhô lên cao và khuôn mặt phờ phạc vì thức đêm trông con của mình trong gương, chị cũng đoán được lý do. Nghe những câu chồng chê bai thân hình chẳng khác gì hà mã, lợn sề của mình, chị đau lòng, tủi thân vô cùng.
Và càng đau đớn hơn nữa, khi một ngày điện thoại của chị nhận được bức ảnh vô danh, tố cáo việc chồng chị ngoại tình. Nhìn hình ảnh chồng chị cởi trần, đang ôm một cô gái khác cũng không mảnh vải che thân trên chiếc giường phủ đầy ga trắng, tim chị thắt lại. Vậy là hết, anh đã phản bội chị. Bao năm yêu thương, tình nghĩa vợ chồng bỗng chốc bị anh đạp đổ. Kể cả khi chị đã sinh cho anh một đứa con trai thì anh vẫn không hề ghi nhận công lao của chị.
Chị cảm giác hận anh đến tận xương tủy. Chị đã nghĩ sẽ mang con bỏ đi để anh biết anh đã mất gì. Thế nhưng, nhìn gương mặt bình yên, miệng chúm chím cười trong giấc mơ của đứa con đang say ngủ, hình dung đến tương lai con phải chịu cảnh bố mẹ chia lìa, chị lại không đành lòng. Cuối cùng, chị quyết định mình sẽ vẫn dành cho con một gia đình hoàn hảo. Còn mình, chấp nhận hi sinh cả hạnh phúc riêng.
Rồi chị ném bức ảnh ra trước mặt anh, dành cho anh một ánh mắt đầy căm phẫn. Dù cho anh liên tục xin lỗi nhưng chị tuyệt đối không nói gì cả. Chị bắt đầu lên kế hoạch giảm cân, làm đẹp và xây dựng sự nghiệp riêng. Chị nhờ bà ngoại lên trông cháu để mình có thời gian làm tất cả những việc đó. Có những khi tập đến mức như muốn kiệt sức trong phòng tập gym, nghĩ đến hình ảnh anh ôm người con gái khác, chị lại cố gắng gượng dậy…
Trước mặt con hay người ngoài, chị vẫn luôn thể hiện tốt mối quan hệ với chồng. Nhưng chỉ cần đóng cửa phòng ngủ lại, là chị chẳng khác gì một con thú hoang. Chị hành hạ anh với hàng ngàn câu hỏi vì sao, như muốn lồng lên mà cấu xé anh cho thỏa, nhưng có khi chán rồi, chị lại đổ gục xuống giường. Anh muốn gần chị, chị đẩy anh ra. Hay có những khi ở giữa cuộc yêu, chị khựng lại, đay nghiến: “Anh cũng đã từng làm thế này với cô ấy sao? Bao nhiêu lần rồi?”.
Chị dần trở lên đẹp hơn sau quá trình đấu tranh để tìm lại chính mình. Nhưng nỗi đau vẫn mãi còn đó, thi thoảng vẫn sống dậy mạnh mẽ trong đêm khiến anh như muốn phát điên. Đã có những lúc anh đề nghị được giải thoát, nhưng rồi chị vẫn chỉ cười: “Khi làm chuyện ấy với người khác, anh có nghĩ vợ mình đang khổ sở một mình bế bồng trông con, xoay sở đủ việc nhà hay không? Thật ra, tôi còn muốn được giải thoát hơn cả anh. Nhưng nỗi đau còn đó, đeo bám tôi mỗi ngày thì làm sao có cách nào mà buông bỏ được?”.
Để rồi đến khi con trai chị được 10 tuổi, cũng đánh dấu mười năm kể từ câu chuyện đau lòng ấy xảy ra, chị vẫn giằng co với anh trong cái mạng nhện do chính mình tạo nên. Đôi khi chính chị cũng thấy ngạc nhiên với sức chịu đựng của mình. Chị không hiểu sao bình thường chị có thể vui vẻ nói cười nhưng thỉnh thoảng đến đêm là nỗi đau lại trỗi dậy. Mặc cho anh cố gắng hàn gắn, yêu chiều chị hết mức, nhưng chị chỉ dành cho những hành động ấy của anh một nụ cười khinh bỉ.
Đôi khi chị cũng tự hỏi, liệu có phải con người ta một lần bị thương, bị đau là vết sẹo mãi còn đó, dù bằng cách nào cũng không xóa đi được?
Theo Linh Rên (Helino)