Mọi người có biết điều gì là buồn nhất sau khi chồng mất không? Đó là việc nhà chồng bỗng hóa "người dưng" với kẻ làm dâu. Nhất là trong hoàn cảnh của tôi, thậm chí còn chưa kịp sinh con cho anh. Trước khi chồng tôi gặp tai nạn, trong bụng tôi đang có thai 3 tháng. Nhưng biến cố ập đến, vì quá sốc và đau lòng nên tôi chẳng thể giữ được đứa bé.
Đến nay, đã qua hơn nửa năm từ ngày chồng tôi nằm xuống. Tôi vẫn chưa nguôi ngoai nỗi mất anh song cũng học cách sống một mình, chống chọi với nỗi cô đơn. Tôi tin rằng bản thân mình sẽ mạnh mẽ vượt qua để một thời gian nữa thực sự bước tiếp.
Về phía nhà chồng, như tôi đã đề cập, họ coi tôi đích thị như "người dưng". Hiện tại tôi vẫn sống một mình ở căn nhà mà vợ chồng tôi thuê lúc mới lấy nhau chứ không về ngoại, mục đích là để lo hương khói cho chồng, sau cũng là muốn sống ở căn nhà đã gắn liền với biết bao kỷ niệm của cả hai.
Anh chị em bên nội nếu có đến nhà thì cũng là để thắp hương cho chồng tôi, ngồi xuống nói 1-2 câu rồi cũng đi luôn. Họ chẳng bao giờ hỏi tôi sinh sống ra sao, trang trải mọi thứ như thế nào. Có những câu hỏi cực kỳ vô duyên mà bên đấy hay nhắc đến, chẳng hạn như chồng để lại nhiều của nả cụ thể bao nhiêu, hoặc có tính đi bước nữa hay không... Những lúc như thế, tôi cũng chỉ biết cười trừ rồi cay đắng thầm trong lòng.
Người quan tâm tới tôi nhất trong nhà có lẽ là mẹ chồng. Thi thoảng, bà bảo tôi về quê, cho ít đồ nấu ăn, rồi hỏi tình hình công việc. Mẹ chồng cũng buồn nhiều khi con trai út đột ngột ra đi, nhưng tôi đoán rằng bà còn tận mấy người con trai nên đó cũng có thể coi như chỗ dựa tinh thần vững chắc.
Bên cạnh đó, mẹ chồng cũng thi thoảng hỏi dò tâm tư của tôi. Cũng phải thôi, một người phụ nữ 28 tuổi, góa chồng, không con cái, chắc chắn những kẻ xung quanh sẽ đặt ra hoài nghi về việc liệu tôi thủ tiết suốt đời hay tính tới chuyện đi bước nữa.
Tầm khoảng 1 tháng trước, trong một lần về quê, mẹ chồng đã hẹn tôi vào phòng nói chuyện riêng. Bà ấy hạ giọng, nói bằng kiểu thiết tha, cầu khẩn:
"Con à, chồng con mất chắc là con cũng vất vả lắm đúng không? Dạo này mẹ biết công việc không tốt nên sinh hoạt có phần khó khăn. Mẹ có một căn chung cư tỷ rưỡi ở trên thành phố, muốn sang nhượng lại cho con để ở cho ổn định. Nhưng cũng có điều kiện. Sau này, con có thể mang thai nhưng đừng lấy chồng có được không? Hãy cứ đẻ con tùy theo ý thích, nhưng đừng để người đàn ông nào bước chân vào căn nhà ấy.
Mẹ định để di chuyển bàn thờ con trai mẹ lên căn chung cư ấy, rồi con hương khói cho nó. Vợ chồng nghĩa nặng tình sâu. Mẹ nói thật, đừng đi bước nữa, giờ con mang số sát chồng, khó lấy được một người phù hợp lắm. Mẹ cứ nói trước là có căn chung cư tỷ rưỡi đó nhé, con suy nghĩ đi rồi bàn bạc lại với mẹ."
Nước mắt tôi rưng rưng, không ngờ mẹ chồng lại hẹn tôi để nói chuyện sốc óc đến thế. Tôi thậm chí còn nghĩ chuyện này cũng chẳng có gì bí mật, nên đã vô tình nói ra trước mặt chị dâu. Tôi thấy chị ấy cũng rất bàng hoàng, thậm chí còn thốt "À hóa ra mẹ chồng còn căn chung cư mà cứ giấu nhẹm đi". Đã vậy, chị còn thẳng thừng khuyên tôi:
"Chị nói thật, đừng ham căn chung cư đấy em ạ. Không phải chị tham tài sản của vợ chồng em. Nhưng em thử nghĩ mà xem, chôn chân mình ở cái gia đình này thì có đáng không? Em còn hạnh phúc của riêng mình. Phía trước có biết bao người đàn ông chờ đợi, việc gì cứ phải lệ thuộc vào mẹ chồng? Lấy chồng mới, có khi người ta còn cho em vài căn chung cư ấy chứ. Làm mẹ đơn thân khổ lắm, em không chịu được đâu!"
Tôi thấy chị dâu nói cũng đúng mà lời đề nghị của mẹ chồng khá hấp dẫn. Điều mà tôi lấn cấn duy nhất là liệu chị dâu khuyên thật lòng hay chỉ vì muốn tôi từ bỏ căn nhà tỷ rưỡi để chị ấy dễ bề chiếm lấy? Chồng tôi mất rồi, bây giờ tôi cũng chẳng còn ai bấu víu trong nhà, quả thực khó nghĩ vô cùng...
Theo M.B (Nhịp Sống Việt)