"Được rồi, anh chị đã thích ở riêng tới vậy thì tự bỏ tiền ra mà làm nhà. Đất có đấy, tôi cũng chẳng keo kiệt với anh chị đâu", mẹ chồng nói vậy sau khi vợ chồng Liễu xin ra ở riêng nhiều lần.
Thực sự cuộc sống chung với mẹ chồng quá ngột ngạt, chứ nếu ông bà dễ chung sống thì cô vẫn muốn ở cùng chăm sóc bố mẹ chồng, bởi ông bà chỉ còn Lâm chồng cô, chị gái anh lấy chồng xa cũng ít về nhà. Lâm tính hiền lành, không có chủ kiến, lại chẳng giỏi giang kiếm ra tiền. Hồi chưa vợ thì mẹ nói gì nghe nấy, lúc có vợ rồi thì với anh sao cũng được, gần như bàng quan với hết thảy, bởi bên vợ bên mẹ sao có thể nghiêng hẳn về 1 bên. Chuyện ở riêng lần này cũng là Liễu nhiều lần ép Lâm, thậm chí còn tuyên bố "không ở riêng thì ly hôn", anh mới đứng ra lí nhí xin phép bố mẹ.
Nhận được sự cho phép của mẹ chồng, Liễu vừa vui vừa có điều suy nghĩ. Vui vì không còn phải sống chung với ông bà, mà đắn đo vì mảnh đất mẹ chồng nói ở cách nhà mẹ chồng đúng 10 mét. Gần quá như thế, chẳng biết có ăn thua gì với mẹ chồng thích săm soi, quản lí và nắm người khác trong tay hay không. Chưa hết, đất còn mang tên ông bà, vợ chồng Liễu xây nhà lên thì vẫn mang tiếng ở nhờ.
Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Liễu quyết định vẫn làm nhà. Cô tin ông bà khó tính, nhiều khi vô lí, nhưng chắc hẳn cũng có giới hạn. Tiền nong chủ yếu là của cô làm ăn tích góp và vay mượn thêm bên nhà ngoại. Lâm chẳng có xu nào, vì bình thường thu nhập của anh đã thấp còn bấp bênh, góp vào với vợ chi tiêu sinh hoạt, nuôi con chẳng đủ, lấy đâu ra tích góp. Song Liễu không tính toán, so bì chuyện ấy. 4 năm kết hôn cô đã dần chấp nhận những khiếm khuyết ở anh rồi, chỉ mong anh không chơi bời, biết nghĩ đến vợ đến con một chút mà thôi.
Nhà làm xong khá nhanh, vợ chồng Liễu bắt đầu cuộc sống chung. Y như Liễu dự đoán trước, mẹ chồng ở ngay gần, vẫn suốt ngày sang nhà cô chỉ chỗ này, mắng chỗ kia, sai bảo chỗ nọ. Liễu không vui nhưng so với lúc ở chung thì đã nhẹ nhõm hơn nhiều, vì thế cô đành nín nhịn bà cho êm cửa êm nhà.
Nhưng Liễu không ngờ, lúc cô chuyển ra ở riêng được 2 tháng thì chỉ vì 1 chuyện rất nhỏ, mẹ chồng bỗng đùng đùng đuổi cô đi. Liễu thấy vô lí cực kì, khi cô còn ở chung bà đuổi cô đã đành, vì đấy là nhà bà, nhưng lúc này bà có cớ gì đuổi cô đi khi cô đang ở nhà cô?
"Nhà đấy là của con trai tôi xây, đất là đất của tôi, cô có liên quan gì mà đòi của cô? Tôi thừa quyền đuổi cô đi đấy nhé! Cô còn lì mặt không chịu đi phải không?",mẹ chồng gầm gào với Liễu. Cứ cho là của vợ công chồng, tiền ai kiếm được cũng là của chung, thì nhà này phải là nhà chung của vợ chồng cô mới đúng, sao lại của con trai bà? Kể cả là của Lâm một tay xây nên, thì bà cũng đâu thể tự cho mình cái quyền đuổi cô như vậy? Liễu tức lắm, nhưng cô không muốn to chuyện, nên im lặng chẳng cãi lại bà.
Song mẹ chồng nhất định không bỏ qua, đùng đùng sang nhà cô đá thụng đụng nia, đập phá đồ đạc, còn vơ hết quần áo của cô đang phơi ở dây ném ra ngoài cổng. Liễu thật sự không thể nhịn được nữa, vào gọi Lâm đang ngủ trong nhà ra: "Anh nhìn xem bà làm thế có được không? Anh nói gì với bà đi, chứ em nói lại thành hỗn láo!". Lâm yếu ớt can ngăn mẹ mình vài câu, bà liền ra tối hậu thư với con trai: "Con bênh nó thì đừng làm con trai mẹ nữa". Lâm liền sợ rúm ró, chả dám ho he gì nữa.
Sau khi làm lanh tanh bành mọi thứ lên, mẹ chồng Liễu tuyên bố, nếu cô không dọn đi ngay thì bà sẽ không để cô yên. Quả nhiên sáng hôm sau bà lại tiếp tục thực hiện một màn phá phách như thế nữa. Sau đó, cô nghe bác hàng xóm thủ thỉ, rằng hôm trước, mẹ chồng bị mấy người bạn của bà khích bác, rằng bà không nắm được con dâu, giờ nó ở riêng "sổ lồng" rồi, nó chả coi bà ra cái gì. Có lẽ vì thế mà bà về hùng hổ kiếm chuyện để thể hiện sự oai phong của mình với con dâu chăng?
Liễu chán nản vô cùng, hỏi Lâm tính thế nào thì Lâm cứ ậm ậm ừ ừ. Mẹ ép, vợ cũng ép, thế là anh chọn cách coi chuyện chẳng liên quan đến mình, để mặc vợ và mẹ muốn mâu thuẫn ra sao thì ra. Chưa lúc nào Liễu thấy sự nhu nhược, mềm yếu và thiếu chính kiến của Lâm lại khiến cô tuyệt vọng thế này.
Liễu quyết định dọn đồ cùng con về ngoại. Có ở đây cũng chẳng thể yên ổn được với mẹ chồng đâu mà. Nhìn thấy cô xách đồ đi, mẹ chồng còn hớn hở dặn với theo:"Muốn về thì phải quỳ gối từ cổng đi vào nhà, tôi sẽ cho về. Mà là về ở chung bên này, còn căn nhà kia tôi sẽ để cho thuê!". Liễu cười nhạt không trả lời.
Hôm sau, lúc mẹ chồng còn đang tính toán xem cho thuê căn nhà mà Liễu xây nên ấy bao nhiêu tiền một tháng, thì Liễu bất chợt đi cùng một đám người xuất hiện. Cô mở cửa vào nhà, bắt đầu thu dọn đồ đạc trong nhà, dỡ mái, tháo cánh cửa... những thứ có thể dỡ được cho lên ô tô chở đi. Mẹ chồng gào thét ngăn cản, Liễu lạnh nhạt đáp: "Đất của mẹ thôi, chứ nhà này con xây nên đấy ạ. Nếu mẹ muốn giữ lại cả nhà thì mẹ đưa tiền làm nhà cho con. Mẹ hỏi anh Lâm có góp được đồng nào không, hay là tiền con dành dụm và đi vay?".
Tất nhiên mẹ chồng làm gì có chuyện đưa tiền cho cô. Vì thế sau đó cô còn thuê máy tới kéo đổ tường, lấy gạch mang đi. Cô đã xác định sẽ không bao giờ trở về đây nữa. Lâm theo mẹ con cô hay không thì tùy.
Xong việc, Liễu chào tạm biệt mẹ chồng ra về, để lại cho bà mảnh đất trơ trọi và cơn tức hừng hực không biết làm thế nào cho xuôi.
Theo Giang Phạm (Helino)