Tôi năm nay 30 tuổi, lấy chồng năm 28 tuổi. Do công việc của tôi sáng đi sớm tối mịt mới về nên tôi cũng chẳng quen ai, anh là mối tình đầu của tôi, cũng do một người bạn mai mối.
Hồi mới yêu nhau, anh luôn hỏi lương tôi được bao nhiêu, có để dành được nhiều không? Lần về quê chồng ra mắt, tôi cũng được mẹ chồng, chị chồng liên tục hỏi dò lương, tiền tích cóp của tôi.
Thấy có gì đó không bình thường, tôi bảo lương tôi chỉ được 4 triệu, cộng thêm phần trăm doanh thu mỗi tháng tầm 6 triệu, nhưng do tôi mua đồ biếu bố mẹ, mua sắm hết nên chả có đồng nào tích cóp cả. Nhưng thực ra với đồng lương bác sĩ nha khoa của tôi cũng không hề tệ, cao gấp nhiều lần số đó. Với hơn một năm đi làm tôi cũng để ra được số vốn kha khá.
Thấy tôi nói lương thế, cả nhà chồng dè bỉu, làm bác sĩ mà lương chỉ có thế thôi sao, nghe nói lương bác sĩ cao lắm mà, con gái con đứa lương đã ít còn tiêu hoang. Tôi chẳng quan tâm đến lời nói của mọi người giả điếc cho qua chuyện.
Sau cưới tầm một tháng, gia đình bên chồng liên tục giục chúng tôi mua nhà nhưng khi nhắc đến tiền thì cả nhà chồng ngẩn ra bảo không có tiền. Mẹ chồng thì nói: "Mẹ có 200 triệu đợt trước cho chồng con, nhưng anh chị đang vay, nếu mua nhà thì hỏi anh chị. Mà bố mẹ con không cho được đồng nào à? Mẹ nghe nói ông bà cũng có của ăn của để cơ mà".
200 triệu sao mua được nhà những 2 tỷ? Nên tôi trả lời bà: "Lương của 2 vợ chồng con cộng lại mới được 10 triệu chi tiêu rồi còn mấy (chồng tôi làm hợp đồng cho công ty cấp thoát nước lương có 4 triệu). Còn bố mẹ con nuôi chị em con mấy năm đại học cũng cố lắm rồi. Mà nếu có, con cũng chả dám hỏi, tiền đó để ông bà dưỡng già".
Tôi vừa nói dứt câu, bà hậm hực đứng lên đi ra ngoài. Kể từ đó, bà luôn tỏ thái độ với tôi và những người trong nhà tôi.
Quê tôi gần biển nên thỉnh thoảng có hải sản tươi ngon bố mẹ hay gửi lên. Nhưng chẳng lần nào bà đụng đũa, bà kêu ăn không quen đau bụng, nhưng khi sang nhà con gái bà lại ăn như chẳng hề gì. Đôi lúc anh chị tôi sang chơi, chào bà, bà không phản ứng gì. Nhiều khi chồng tôi thấy ngại nhắc bà, bà kêu điếc lắm chẳng nghe được gì, nhưng khi chuông điện thoại kêu rất nhỏ bà đã nghe thấy.
Chuyện chỉ có thế chắc cũng không sao, nhưng cách hành xử của mẹ chồng đối với bố tôi khiến tôi muối mặt. Lần đó, vợ chồng tôi chuyển nhà, bố tôi lên giúp. Vừa thấy bố tôi, mẹ chồng liền đứng lên đi ra ngoài cũng không chào hỏi câu nào. Đến lúc ăn sáng, tôi ra mời bà vào ăn, bà kêu ăn trước đi để phần bà. Chuyển nhà xong, đến bữa trưa lúc dọn cơm xong, mọi người ngồi vào mâm hết mà mẹ chồng vẫn cặm cụi dọn nhà, sắp xếp đồ đạc. Bố tôi vội mời bà lại ăn cơm, bà kêu cả nhà ăn trước, bà dọn cho xong.
Cơm nước xong lúc đưa ông lên xe về quê, ông nắm chặt tay tôi mắt rung rưng: "Con sống sao với nhà người ta mà để họ đối xử với bố như thế? Mấy lần trước bố cũng không để ý vì nghĩ mẹ chồng con có việc gì vội, nhưng lần này thì…". Không đợi bố nói hết câu, tôi vội ôm bố và an ủi ông rằng mẹ chồng tôi không có ý gì cả, chỉ vì tính bà trước nay đều thế để bố yên tâm ra về. Tiễn bố lên xe mà lòng tôi ngổn ngang. Tại sao mẹ chồng nỡ đối xử với bố tôi như thế?
Theo Cô Gái Buồn (Helino)