Trong những ngày cuối thu se lạnh, giữa không gian tiệc cưới trang hoàng, lộng lẫy, Thư sải bước tiến vào hội trường như một nữ hoàng trên sàn catwalk. Nhưng tiếc thay cô lại không phải là nhân vật chính. Không khó khăn gì để nhận ra bao ánh mắt đang đổ dồn về vị khách không mời chứ không phải cô dâu chú rể. Thư quá đẹp, đẹp đến mức hút hồn, nụ cười của cô đã lấn át cả người con gái hạnh phúc nhất ngày hôm nay.
Mất vài giây định thần, Lưu nhìn về phía Thư nở một nụ cười. Trong khi Trang, vợ Lưu không giấu nổi sự bối rối thì rất nhanh chóng anh nắm chặt bàn tay cô như củng cố niềm tin vào vị trí mà Trang đang đứng. Hai người họ niềm nở đón tiếp vị khách lạ.
Chắc hẳn bất cứ ai trong buổi tiệc này sẽ đều nghĩ Thư cũng bình thường như bao khách mời khác, hoặc là bạn bè hoặc đồng nghiệp. Nhưng giữa khung cảnh ấy, giữa ba nụ cười tươi tắn ấy lại là những nội tâm hoàn toàn khác nhau. Người đau đớn dằn vặt, kẻ hoang mang lo lắng.
Có một vài anh chàng bảnh bao muốn làm quen với Thư. Để tránh mọi người dị nghị cô giới thiệu mình là bạn cô dâu, vui vẻ chụp chung với nhân vật chính vài bức ảnh. Thư đã dặn lòng mình phải thật mạnh mẽ, không được làm điều gì ngu ngốc và có vẻ sự bản lĩnh của cô đã chiến thắng được cảm xúc.
Thư trao cho cô dâu chú rể món quà mừng cùng lời chúc phúc chân thành sau đó cô lặng lẽ rời đi. Lưu bần thần đứng nhìn bóng Thư khuất dần. Từng lời Thư chúc cứ xoáy sâu vào tâm trí Lưu, ánh mắt ấy, nụ cười ấy mang cả ngàn trách móc, oán giận, yêu thương.
Thư dạo bước giữa Hà Nội đông đúc. Cô nhớ lại những ngày cuối thu ấy của hai năm trước. Lưu buộc Thư phải lựa chọn giữa anh và danh vọng, giữa việc cô làm đám cưới với anh, xây dựng cuộc sống gia đình ổn định và chuyến lưu diễn mà Thư hằng ao ước. Thư yêu anh nhiều thật nhưng với một diễn viên múa như cô, Thư không chấp nhận được sự ràng buộc bởi chồng con trong lúc này và cô quyết định rời xa anh. Và kết quả là ngày hôm nay, cô phải đau đớn nhìn người mình yêu hạnh phúc bên người con gái khác.
Suốt 3 tiếng đồng hồ vùi mình trong men rượu, thứ Thư tìm được chỉ toàn là nuối tiếc với đau thương. Cô nhớ Lưu da diết, nhớ đến điên dại. Rồi một phút yếu lòng, Thư lại bấm số Lưu, người mà cách đây 2 năm chính cô nói không cần và buông tay anh trước.
10h đêm tân hôn, không gian lẽ ra chỉ của hai người thì đã có kẻ phá đám. Tiếng chuông điện thoại không kiêng nể phá tan bầu không khí lãng mạn của đôi trẻ. Lạ thay, thay vì tắt máy và lờ đi thì 30 phút sau, Lưu đã xuất hiện trước mặt Thư bằng xương bằng thịt. Không biết mình mơ hay tỉnh, nhìn thấy anh, cô mừng đến òa khóc. Thư ôm chặt Lưu như một đứa trẻ lạc đường tìm thấy mẹ. Và rồi cô thiếp đi trong lòng anh lúc nào không biết.
Sáng hôm sau, Thư tỉnh dậy trên chính chiếc giường thân thuộc của mình. Toàn thân nhức mỏi, đầu đau như búa bổ, cô dụi mắt nhìn quanh phòng. Trên mặt bàn Lưu để lại tấm giấy: “Anh về trước, cháo anh nấu rồi, lần sau đừng như thế nữa”. Từng chữ, từng chữ thấm vào những vết thuơng lòng, cô mỉm cười mãn nguyện. Hơi ấm của anh vẫn còn nồng nàn quanh đây. Thư tin là anh vẫn còn yêu và lo cho cô nhiều lắm.
Thư chậm rãi thưởng thức từng thìa cháo, lâu lắm cô không được ăn món gì ngon đến vậy. Nhưng Thư không hề hay biết rằng vị ngọt ngào ngắn ngủi này là khởi đầu cho hàng chuỗi những đau khổ về sau.
Theo Min (Helino.vn)