Phụ nữ nên đặt mình ở đâu khi đã làm dâu và làm vợ?
Nếu trước đây, phụ nữ bị trói chặt bởi tam tòng, tứ đức, sau khi về nhà chồng sẽ vĩnh viễn hóa thành cái bóng của chồng, của con. Nhưng bây giờ thì còn lâu nhé! Nhiều phụ nữ có quan điểm rất rõ ràng: Chồng chỉ là người mà mình cam kết sẽ ở cùng, một cách hòa bình và ít nước mắt nhất có thể. Mẹ chồng và nhà chồng cũng chỉ là người quen, quen qua chồng. Tử tế thì ở mà chả tử tế thì giải tán.
Thế nên mới có chuyện, phụ nữ khi mới về làm dâu, nếu còn đang phân vân không biết nên đặt mình vào đâu, thì phần lớn các nàng sẽ đặt mình lên vị trí đầu bảng cho chắc cú. Nôm na là phải biết sống vì mình, sống cho mình, luôn đặt bản thân lên trước tất thảy. Chấm hết. Hôn nhân lúc ấy thực sự là một bài toán khó, khi có quá nhiều người muốn mình là đáp án, nhưng lại toàn chỉ ra cách giải sai.
An Chi là con một, từ nhỏ tới lớn chẳng mấy khi động đến rửa bát hay nấu cơm, giặt giũ. Yêu anh thiếu gia cũng hoành tráng lắm, được chiều như chiều vong, nên sau khi đong đếm chán chê thì nàng cũng đồng ý cưới. Cưới xong thì ôi thôi, vỡ mộng! Mẹ chồng thuộc diện ghê gớm, truyền thống nên con dâu được mời ăn “cháo hành” liên tục. Nào dậy sớm lo đồ ăn sáng cho cả nhà, nào cuối tuần thì phải làm cơm thiết đãi họ hàng, nào quần áo, nhà cửa lúc nào cũng phải sạch sẽ như lau như li. Tất nhiên với Chi, hôn nhân lúc này không khác gì địa ngục trần gian. Người chồng thiếu gia kia hóa ra cũng chỉ là một cậu nhóc đã lớn nhưng vẫn khoái “bú bình”, nghe lời mẹ răm rắp nên không bao giờ có chuyện mở mồm ra bênh vực vợ một câu. Được đúng một tháng, nàng xách vali về nhà mẹ đẻ, vì không chịu nổi sự o ép của “cả nhà họ”. Nhưng lạ là từ đó đến nay, nàng đã lấy đến đời chồng thứ ba mà nghe chừng hôn nhân bế tắc vẫn hoàn bế tắc. Không hiểu phải cần thêm bao nhiêu lần bỏ nhau nữa, nàng mới nhận ra chính cái tôi to đùng và sự ích kỉ, hiếu thắng đến độ không chịu hy sinh, nhún nhường mới là liều thuốc độc giết chết tình yêu và hôn nhân.
Thêm nữa, bản năng của phụ nữ là hi sinh, là cho đi nhiều hơn nhận lại. Nhưng khổ nỗi đàn ông đang ngày càng chứng minh cho câu nói tưởng đùa mà hóa ra thật rằng “Có ngu mới hi sinh cho cái ngữ ấy!”. “Ngữ ấy” ở đây là một tập hợp những đàn ông làm chồng nhưng không xứng đáng là chồng, bởi vô tâm vô tính, lười biếng, ở bẩn, không chí tiến thủ, lăng nhăng, ham của lạ, thích đánh đập, to tiếng với vợ con… Tóm lại có tính xấu gì của đàn ông cứ vơ hết vào đây. Để các bà vợ được một phen xả cho bõ tức những tháng ngày phải nhịn chồng như nhịn cơm sống! Thế là chị em bảo nhau cứ hê hết cả lên, khỏi phải cố gắng, chăm chút gì nữa. Vì có chăm bẵm, hi sinh lắm thì cũng có ngày mình bị phản bội, bị dội cho cả gáo nước lạnh vào mặt. Chẳng thà cứ “ở vậy nuôi thân béo mầm” cho sung sướng cuộc đời.
Hãy cứ chăm bón cho “cây hôn nhân” mỗi ngày, miễn là đừng biến mình thành phân bón!
Ông anh rể của tôi có thói quen rất hay, ngày nào cũng mua xổ số. Mỗi ngày ít thì 30 nghìn, nhiều thì 100 nghìn. Cứ mua thôi. Từ khi có Vietlott gần như ngày nào cũng thấy anh háo hức chờ đến giờ quay thưởng, rồi lại cười khà khà rằng “Lại tạch rồi, mai lại mua tiếp”. Chị tôi thấy thế thì bĩu môi “Đúng là lão hâm, tiền đấy để đi ăn bát phở cho ấm thân có phải sướng không”. Ông anh tôi khi ấy mới nhẹ nhàng nói một câu, nghe xong mà thấm vô cùng “Nếu mua thì cơ hội trúng có thể có, có thể không. Nhưng không mua thì chắc chắn 100% không bao giờ trúng!”.
Ồ. Vậy đấy. Cái lí thuyết đơn giản ấy hóa ra đem áp dụng vào hôn nhân cũng chuẩn không được phép chỉnh. Hôn nhân, cũng giống như một cái cây. Nếu bạn chăm bẵm nó, nuôi nấng, quan tâm nó, tưới tắm, bắt sâu cho nó, thì nó có thể lớn lên, đơm hoa kết trái, hoặc cũng có thể chết đi. Cơ hội cho bạn là 50/50. Nhưng nếu bạn vứt nó đấy, mặc mình nó chống chọi với gió mưa, sâu bệnh, thì chắc chắn 100% bạn sẽ nhận lấy một cái cây chết khô không có nổi một chiếc lá xanh chứ đừng nói là hoa thơm trái ngọt.
Phụ nữ hay có thói quen bi quan và trầm trọng hóa vấn đề là thứ nhất, hay vơ chuyện của người khác và biến nó thành chuyện của mình là thứ hai. Chính hai thói quen xấu xí này đã khiến các nàng hơi tí là như miếng bọt biển, thẩm thấu hết những suy nghĩ, những câu chuyện tiêu cực CỦA THIÊN HẠ và suy diễn rồi biến nó thành chuyện của mình. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Sẽ chẳng có nhà nào giống nhà nào hết, chẳng có cái cây hôn nhân nào giống nhau y xì đúc để mà áp dụng.
Câu chuyện của chị bạn tôi có lẽ là minh chứng rõ nhất của việc biến một cái cây hôn nhân cằn cỗi không khác gì xương rồng mất gốc cuối cùng cũng nở hoa rực rỡ. Cưới nhau được đúng một tuần, anh chồng chị nhận tin phá sản. Hai người thậm chí còn chưa kịp đăng kí kết hôn. Anh mặc cảm, tủi thân, bị áp lực thất bại. Anh bắt đầu xua đuổi chị. Từ ở biệt thự, hai vợ chồng phải chui rúc trong một căn tập thể bé xíu. Anh liên tục đuổi chị về nhà mẹ đẻ, rồi đòi li hôn. Nhưng chị vẫn im lặng, vẫn ở lại bên chồng mình. Anh không có tiền để mua cả bao thuốc lá để hút, chị lo cho anh từ cái quần đùi đến cái bàn chải đánh răng. Hai vợ chồng cơm rau đạm bạc sống qua ngày. Rồi anh chán than vãn, chán kêu ca, anh âm thầm làm lại từ đầu, từ số vốn bé xíu vay của bố mẹ đẻ và bố mẹ vợ.
Hai năm sau, anh gây dựng lại được cơ ngơi như trước đây từng có. Năm năm sau nữa, anh thành tỉ phú, có trong tay cả chục công ty lớn nhỏ. Anh vẫn nhắc về những ngày tháng cơ hàn năm nào, và không quên dành cho chị lời cảm ơn rưng rưng nhất. Giờ nhìn hai anh chị sáng tối bên nhau, lên xe xuống ngựa, giàu có đủ đầy, tôi mới thấy thì ra phụ nữ khôn ngoan mới chọn cách hy sinh và đứng sau như chị. Cứ coi đó là một canh bạc đi. Nhưng liều mới ăn nhiều. Và khi đã cố gắng hết sức rồi thì nếu có nhận lấy phần thua, chúng ta cũng sẽ nhẹ nhàng vứt bỏ mà không còn điều gì phải hối tiếc hay ăn năn.
Hãy cứ chăm bẵm cho cái cây hôn nhân được tươi tốt, chỉ cần đừng biến mình thành phân bón, cây xanh tốt xong mình cũng tiêu tan luôn. Hãy để mình là ánh Mặt Trời cho cây quang hợp, là mưa để cho cây sự sống, sự phát triển, là đất để rễ cây ngày một cắm sâu, cắm chặt, hút dinh dưỡng đấy nhưng còn lâu mới cạn kiệt được. Có như vậy, hôn nhân mới bền chặt, và người phụ nữ mới không cảm thấy bị đánh mất mình chỉ vì hy sinh quá đà cho hôn nhân.
Và chỉ những người phụ nữ dám dũng cảm cho đi thì mới xứng đáng được nhận lại những gì tốt đẹp nhất, đừng quên điều đó!
Theo K.C.H (Trí Thức Trẻ)