Cả năm chăm lo cho nhà chồng, tới ngày Tết hầu như phụ nữ đều mong muốn được về bên ngoại đoàn tụ đón xuân cùng bố mẹ đẻ. Họ không đòi hỏi năm nào cũng được như thế mà chỉ cần thi thoảng được chồng quan tâm, đáp ứng mong mỏi ấy.
Có thể năm nay ăn Tết bên nội thì sang năm về bên ngoại, hoặc hai ba năm 1 lần hoán đổi cũng được. Tuy nhiên không phải người chồng nào cũng đủ tâm lý, sẵn lòng xoa dịu nỗi nhớ nhà đó của vợ. Do đó ngày cuối năm này trên mạng xã hội thường xuyên chia sẻ những chuyện mẫu thuẫn vợ chồng về việc đón Tết ở đâu, nội hay ngoại?
Mới đây một người vợ cũng vì bức xúc với sự gia trưởng, thiếu tâm lý của chồng đã vào group chung than thở câu chuyện nhà mình. Câu chuyện như sau: "Chồng em là trưởng, tính anh lại khá cổ hủ nên sau cưới, dù bố mẹ không bắt ép mà nhất quyết bắt vợ phải sống chung với ông bà.
Trong khi đó, kinh tế hai đứa tuy không thuộc diện quá dư giả nhưng cũng đủ điều kiện để ra ngoài tự lập. Mấy lần em bàn song anh toàn gạt đi. Anh nói rằng anh là con trưởng trong nhà, phải có trách nhiệm chăm lo bố mẹ. Không thể lấy vợ cái là nhảy ra ở riêng. Làm như thế là trái đạo.
Cũng vì mang tư tưởng như thế nên sống cùng bố mẹ chồng nhiều khi em có cảm giác bản thân chỉ như 1 cái bóng trong nhà. Chồng em làm gì cũng để ý tới cảm giác của bố mẹ. Lúc nào anh cũng lo bố mẹ không hài lòng, còn vợ nghĩ thế nào anh mặc kệ. Em mà động than thở là kiểu gì anh cũng gắt gỏng bảo: 'Em lo cho trọn phận làm dâu đi, đừng để người ngoài nhìn vào lại bảo anh không biết dạy vợ'.
Yêu cầu vợ chăm lo hết lòng cho nhà chồng như thế nhưng với nhà vợ thì anh lại hời hợt, chẳng để tâm bao giờ. Nhiều khi bố mẹ vợ ốm, em giục về thăm, anh ấy gắt gỏng bảo mình em về là được, cần gì tới anh phải về theo. Thậm chí em mà nói quá là anh ấy trách ngược rằng chồng bận công việc, em lại cầu kỳ, không biết thông cảm cho chồng.
Những ngày cuối năm như thế này nghĩ tới chồng em càng buồn hơn. Bọn em lấy nhau được 4 năm mà chưa bao giờ em được về ngoại đón Tết. Bố mẹ chồng em không quá khắt khe yêu cầu con dâu nhất định năm nào cũng phải ăn Tết nhà nội nhưng chồng em bảo thủ, anh nói nhà có con trai, Tết nhất lại dẫn vợ con về ngoại thiên hạ nhìn vào sẽ cười, rồi bố mẹ anh buồn.
Nói thật, anh ấy toàn vin mấy lý do ấy chứ vợ chồng anh hàng xóm cạnh nhà em cứ mỗi năm đón Tết 1 nơi, năm nay nội, sang năm ngoại. Chồng em thừa biết, thi thoảng em cũng bảo song ấy lại giở giọng cãi cùn rằng chuyện nhà người ta kệ người ta, chuyện nhà mình biết nhà mình.
Năm nay em nhớ nhà quá nên nghiêm túc bàn với chồng muốn được về ngoại đón xuân 1 năm. Biết rằng thuyết phục anh không phải là dễ nên ngọt nhạt rào trước, đón sau các kiểu. Thế nhưng sau cùng anh ấy vẫn xẵng giọng bảo vợ: 'Cô bỏ ngay suy nghĩ về ngoại đón Tết đi. Cả năm có 1 cái Tết mà cô lại về ngoại thế hóa ra tôi cưới vợ như không à?'.
Nhìn thái độ của chồng em lúc ấy em thấy khó chịu vô cùng, cảm giác bất công, ức chế khiến em không nhịn nổi nữa nên cũng sẵng giọng lại: '1 năm có 1 cái Tết, anh muốn ở bên cạnh bố mẹ mình, vậy tôi đây 4 cái Tết đều ở bên nhà chồng, thế dễ tôi không thương, không nhớ, không lo cho bố mẹ tôi à. Hay chỉ anh có tình cảm, chỉ anh muốn báo hiếu còn tôi thì không?
Anh nói phụ nữ lấy chồng phải bỏ tư tưởng đòi về ngoại đón Tết, vậy tối qua ai nói chuyện, động viên em gái sắp xếp 1 năm về đón Tết với bố mẹ cho bố mẹ đỡ buồn? Chẳng phải anh sao? Anh biết bố mẹ anh mong con gái, mong cháu ngoại như thế mà không nghĩ bố mẹ vợ anh cũng vậy à?
Năm nay tôi không nhượng bộ anh nữa, nếu anh không về ngoại với tôi thì 2 mẹ con tôi về. Tốt nhất cứ ai ăn Tết nhà người ấy là công bằng'.
Tức quá rồi, em làm một tràng, không cho chồng chen vào lời nào rồi một mạch đi về phòng. Em nói là sẽ làm, để cho chồng hiểu không thể suốt ngày lấn át vợ mãi được".
Vốn có câu "con giun xéo lắm cũng quằn", mặc dù phụ nữ vốn bao dung và nhẫn nhịn nhưng mọi thứ đều có giới hạn. Khi quá sức chịu đựng thì sự "vùng lên" của họ cũng mạnh mẽ không gì sánh bằng. Yêu thương cho đi cần được đổi lại bằng sự trân trọng, mong rằng các anh chồng đều hiểu cho suy nghĩ, nỗi lòng của vợ để tình cảm gia đình mỗi ngày một gắn kết.
Theo Hải Dương (Nhịp Sống Việt)