Cưới nhau hơn 1 năm chưa có tin vui, bố mẹ đôi bên đều sốt ruột thay cho vợ chồng An và Thịnh. Thịnh bàn với vợ đi khám tổng quát xem tình hình thế nào, còn biết đường xử lí sớm. Đến ngày hẹn, An có việc đột xuất, Thịnh đành đi một mình, bữa khác An kiểm tra sau vậy.
Kết quả kiểm tra cho thấy sức khỏe sinh sản của Thịnh hoàn toàn bình thường. Nhưng của An thì không khả quan cho lắm. Cô bị mắc hội chứng buồng trứng đa nang, khó có con tự nhiên. An dù buồn vẫn động viên chồng, 2 người ở hiền ắt sẽ gặp lành, ông trời nhất định thương tình vợ chồng cô.
Lại nửa năm nữa mà An vẫn chưa mang thai, trong khi cả nhà đã cố gắng chạy chữa thuốc thang cho cô. Thịnh buồn, bố mẹ anh sốt sắng, bố mẹ An lo lắng, An cũng chẳng vui cho nổi. Bản thân buồn bã, u sầu vì không được làm mẹ, lại chịu áp lực từ bốn phía, tâm trạng An ngày càng không tốt, có dấu hiệu trầm cảm.
An trở nên vui buồn thất thường, còn hay cáu gắt, tức giận vô cớ, thậm chí đập phá đồ đạc. Không khí trong nhà lúc nào cũng căng như dây đàn. Thịnh đưa vợ đi khám bác sĩ, bác sĩ nói vì An chịu gánh nặng tâm lí quá lớn mới dẫn tới sự bất ổn tinh thần như vậy. Gia đình cần tạo sự thoải mái, đừng gây áp lực cho cô, tránh tình trạng ngày càng diễn biến xấu.
Từ bệnh viện về nhà, ban đầu Thịnh còn cố gắng kiên nhẫn với vợ, nhưng dần dà anh cũng nản lòng khi bệnh trạng của An chẳng khá hơn chút nào. Đi làm cả ngày mệt nhọc, tối về còn đủ thứ rắc rối khiến anh nhiều khi muốn phát điên. Anh và An đến với nhau qua mai mối, đôi bên dừng ở mức có cảm tình với nhau, chưa hề có quãng thời gian yêu đương, gắn bó sâu sắc. Vì trách nhiệm, anh sẽ không bỏ rơi An, nhưng thâm tâm anh thực sự thấy mệt mỏi.
Bố mẹ Thịnh càng chẳng phải nói. Con dâu không thể sinh cháu nội cho mình, giờ đây còn bị bệnh, ông bà trong thời gian ngắn như già đi mấy tuổi. Không phải ông bà không thương An, nhưng để so An với hạnh phúc cả đời của con trai và cháu nội thì rõ ràng tầm quan trọng của An nhỏ bé hơn nhiều, dẫu sao cô cũng chỉ là một người ngoài. Đó là tâm lí thường tình của mỗi người, chẳng thể trách ông bà được.
Lại nửa năm nữa qua đi, An và Thịnh kết hôn đã được 2 năm, vấn đề tâm lí của An chỉ nặng hơn chứ không thuyên giảm, mặc dù gia đình Thịnh hết lòng chạy chữa, đưa cô đi khám bệnh các nơi. Thời gian đó An tất nhiên nghỉ làm, gánh nặng kinh tế đặt hết lên vai Thịnh. Anh không thể không thừa nhận, lúc này An là một gánh nặng với mình, nhưng vợ chồng một ngày cũng nên nghĩa, anh đâu còn cách nào khác là chấp nhận?
Bố mẹ Thịnh bắt đầu nghĩ đến việc khuyên con trai ly hôn để tìm hạnh phúc mới. Suy cho cùng, Thịnh còn quá trẻ, lẽ nào cả đời sau của anh cứ mãi thế này? Bạn bè Thịnh cũng bảo, đối xử với An tận tình thời gian qua coi như hết nhẽ rồi, lấy vợ lấy chồng để chung tay vun đắp hạnh phúc, một mình anh không có nghĩa vụ phải gồng gánh An cả đời. Nhìn nhà người ta hạnh phúc sum vầy, đầy tiếng cười nói của trẻ thơ, Thịnh có phần lung lay.
Lựa một lúc An tỉnh táo, bình tĩnh, Thịnh nhẹ nhàng nói với An chuyện ly hôn. An vừa nghe đã nổi khùng lên, lao vào đánh đấm, cào cấu Thịnh, vừa la hét vừa mắng mỏ anh không tiếc lời. Thịnh đứng im chịu trận để cô đánh mình, trong lòng dâng đầy tuyệt vọng.
Thế nhưng, ngày hôm sau, An bỗng tuyên bố đồng ý ly hôn, với điều kiện nhà Thịnh phải “bồi thường” cho cô 300 triệu, nếu không cô có chết sẽ không li dị, thậm chí còn lu loa lên cho bàn dân thiên hạ biết nhà Thịnh bội tình bạc nghĩa, thấy con dâu bị bệnh liền bỏ rơi không thương tiếc, khiến nhà anh không ngẩng mặt lên được nữa thì thôi.
Bố mẹ Thịnh giận tái mặt, 2 năm qua nhà ông bà đối xử với An còn chưa tốt ư? Những gì có thể làm cho cô đều làm hết rồi còn gì. Số tiền ấy đối với gia đình như nhà Thịnh với nhà An là không hề nhỏ, gần như gom góp hết trong nhà mới đủ. Bố mẹ Thịnh chán nản, để chuyện này cho Thịnh giải quyết. Thịnh suy nghĩ một đêm, quyết định làm theo yêu cầu của An. Thật lòng anh vẫn cảm thấy áy náy với cô khi chủ động ly hôn, số tiền này coi như đền bù cho cô vậy, đồng thời khiến lòng anh thanh thản.
Từ lúc nhận tiền và kí giấy ly hôn, tinh thần An bỗng bình thường trở lại, cô vui vẻ dọn đồ về nhà mẹ đẻ, thậm chí còn nhờ cậy quan hệ để thủ tục ly hôn nhanh chóng được làm xong. Vừa nhận phán quyết của tòa án, mấy hôm sau Thịnh đã nghe tin An và một người đàn ông chuyển ra sống chung với nhau như vợ chồng, còn mở cửa hàng kinh doanh. Thịnh thấy quá đỗi kì quái, liền cất công tìm hiểu thì được biết, gã đó chính là người yêu cũ của An!
Mấy tháng sau, Thịnh lại nghe tin An mang thai. Kì quái nối tiếp kì quái, trong lòng Thịnh tràn ngập nghi ngờ, anh không kìm lòng được, bèn đến gặp An. “Bây giờ có nói cho anh cũng chẳng sao. Tôi chả có vấn đề gì hết, tôi không muốn có thai với anh nên uống thuốc tránh thai đấy. Tiếp theo, nếu tôi không giả ngây giả dại thì làm gì lấy được tiền bồi thường của nhà anh dễ dàng như thế. Cũng phải cảm ơn anh, nhờ có số tiền ấy chúng tôi mới có vốn làm ăn. Đầu tư ra 2 năm để có cuộc sống hạnh phúc như bây giờ, cũng đáng lắm”, An cười sung sướng nhìn vẻ mặt tối sầm của Thịnh.
Hóa ra ngay từ đầu An đâu có thật lòng muốn lấy anh, cuộc hôn nhân với anh chỉ là một phương án kinh doanh để kiếm lợi, sau đó quay về đoàn tụ với người tình cũ mà thôi. Thịnh im lặng ra về, dù căm giận An song anh không nghĩ tới việc trả thù. Oan oan tương báo bao giờ mới kết thúc, từ đây anh thật sự không muốn có bất cứ liên quan gì tới An nữa.
Theo Sen Trắng (Helino)