Gió mùa về, Hà Nội lạnh vô cùng. Nhưng có lẽ điều khiến trái tim Hà run rẩy hơn cả, lại là tình cảm của Quân – chồng cô:
- Em muốn anh nói sự thật cho em biết. Rốt cuộc, anh có thích cô ta không?
- Em… Mọi chuyện không như em nghĩ đâu!
- Em đề nghị anh nói sự thật!
Gương mặt nghiêm nghị, lạnh tanh và toát lên vẻ sắc lẹm, dứt khoát của Hà khiến Quân bắt đầu thấy sợ. Anh biết, vợ mình đã nói là làm. Và trong tay cô chắc chắn đã có mọi chứng cớ rồi thì mới phản ứng như thế. Cuối cùng, Quân đành chậm rãi thú nhận:
- Anh ấn tượng với cô ấy, cũng có một chút gọi là thích. Nhưng mọi chuyện không như em nghĩ đâu.
Nhưng dù cho Quân có muốn cố gắng giải thích gì đi nữa thì điều Hà quan tâm vẫn là lời thú nhận ấy. Hà đau, quặn thắt và cảm tưởng như không thể thở nổi được nữa. Hạnh phúc mà cô luôn ra sức bảo vệ, tự hào lại bỗng dưng chỉ như ảo ảnh thế này. Hà khóc, cô ôm mặt tức tưởi như thể cuộc đời vừa ập xuống chuyện gì đó ghê gớm lắm. Mà đúng là thế còn gì, chồng cô – đi – thích – người – khác.
Hà bắt ép chồng phải nói cho bằng được là anh thích cô gái ấy ở điểm gì. Nhưng rốt cuộc, lại chỉ thấy đớn đau hơn vạn lần khi Quân thành thật kể: “Điều anh ấn tượng nhất ở cô ấy là nụ cười, cười rất xinh và duyên. Cô ấy còn có cái gì đấy rất giống anh ngày xưa, khi vừa mới ra trường, cũng cần cù, chịu khó và đi lên từ chuyên môn như thế. Rồi cô ấy lại rất hiền và biết điều, lúc nào cũng được mọi người trong cơ quan khen ngợi. Ở gần bên cô ấy, anh thấy rất thoải mái và vui vẻ".
Nghe chồng nói, Hà như muốn phát điên lên. Nhất là khi cô nhớ đến tin nhắn: “Anh đã cố gắng ngăn mình không thích em nhưng bất lực. Bất cứ khi nào anh cũng nghĩ đến em. Anh biết là sai trái, nhưng xin em hãy chấp nhận tình cảm của anh” mà cô vô tình đọc được trong điện thoại của chồng gửi đến cho cô gái ấy. May thay, cô gái ấy chỉ xã giao nhắn lại từ chối tình cảm của Quân, chứ không biết nếu cả hai đều có tình ý thì chuyện gì đã xảy ra.
Hà không dám nghĩ tiếp nữa. Bây giờ, cô chỉ muốn đuổi Quân ra khỏi cánh cửa kia để cho anh mặc sức chạy theo những cảm xúc của mình. Bởi chẳng thà chồng cô “bóc bánh trả tiền” ở đâu đó một lần rồi thôi còn hơn là ngoại tình tư tưởng như thế này. Hóa ra bao lâu nay khi ở bên cạnh Hà là chồng cô vẫn tơ vương đến một người con gái khác. Cô không thể chịu được, càng không thể chấp nhận được sự thật ấy. Nhẫn tâm thay khi chồng cô thậm chí còn tỏ tình và quyết tâm theo đuổi cô gái ấy đến cùng.
Chồng cô đã hoàn toàn quên hết những lời thề nguyện sẽ cùng yêu thương nhau đến tận già, sẽ chung thủy tuyệt đối dù cho giông bão có kéo đến đi nữa. Cũng còn đâu nữa lời hứa sau này con lớn anh sẽ dắt em đi du lịch khắp nơi mọi chốn. Cũng còn đâu câu nói trong lòng anh em mãi là người phụ nữ tuyệt vời nhất… Hà chua xót nghĩ lại, lòng càng như có trăm ngàn mũi dao đâm thẳng vào.
Cô gái ấy có tuổi trẻ, có sức hút, có sự tươi mới mà Hà đã không còn nữa. Chồng cô xao lòng vì thế thì cũng rất dễ sau này lại tiếp tục “say nắng” với những người con gái khác. Cho dù cô có tha thứ thì vết sẹo hôm nay cũng sẽ hành hạ cô đến già, mỗi khi trái gió trở trời. Làm sao mà cô chịu đựng được cơ chứ?
Vậy nên, cô không muốn chứa chấp người đàn ông ấy trong căn nhà này nữa. Cô đã cho Quân tất cả, từ thanh xuân, tình yêu cho đến vật chất, con cái. Vậy mà vẫn không đủ vì lòng người quả thật rất dễ đổi thay.
“Em thực sự rất đau, em không muốn nhìn thấy anh nữa, chí ít là trong một thời gian. Em muốn bình tĩnh suy nghĩ lại. Mong anh tự giác rời khỏi căn nhà này đi. Nó không còn là tổ ấm của hai ta nữa”, Hà nói rồi đẩy Quân ra khỏi cửa. Cô khóa chặt cửa lại, bước vào phòng, gạt nước mắt và ngồi yên tĩnh ngắm nhìn cậu con trai của mình đang say ngủ mặc cho Quân đứng bên ngoài gõ cửa, gọi điện liên tục.
Nhưng Hà muốn cho Quân một bài học, rằng chỉ cần phụ cô thôi thì mọi cánh cửa về nhà đều đóng tiệt. Dù cô đang rất đau và dù vẫn còn yêu rất nhiều…
Theo Cát Tường (Trí Thức Trẻ)