"Nào, bây giờ cô tự về hay để tôi gọi mẹ cô lên đón cô về. Lúc ấy chuyện sẽ to thêm đấy!", Quảng hất hàm bảo vợ.
Nhi uất ức, đứng lên tự mình thu dọn quần áo. Chỉ vì Quảng ghét phụ nữ mặc váy vóc gợi cảm, mà cô thì vừa tậu một chiếc váy hở chút lưng để đi dự tiệc sinh nhật cô bạn, thế là lập tức nổ ra cãi vã. Nhi thấy Quảng quá vô lí. Nếu cô ăn mặc lố lăng, kệch cỡm đã đành. Đằng này sinh nhật bạn mà bắt cô mặc như mặc đồ công sở thì ai chịu được.
Bình thường cô cũng giản dị, kín đáo, chẳng qua vào dịp tiệc tùng thì muốn thay đổi chút xíu. Chứ cô nào phải loại phụ nữ lẳng lơ, liếc mắt đưa tình lung tung đâu. Chưa nói, trong cuộc sống hàng ngày Quảng cũng rất gia trưởng. Cái gì anh thích, anh muốn là Nhi phải nghe, áp đặt cô làm theo. Nhi đều nhịn cho qua, vì nghĩ mấy chuyện đó cũng chẳng có gì to tát. Nhưng càng ngày mức độ quá đáng của Quảng chỉ có tăng mà không giảm, khiến Nhi ngột ngạt vô cùng. Và chuyện chiếc váy lần này, cô đã vùng lên bật lại. Cuối cùng Quảng tức giận cắt tan chiếc váy và tuyên bố gửi Nhi về nhà ngoại 1 tháng để cô đóng cửa suy nghĩ lại.
Nhi đi rồi, Quảng nhìn theo bóng dáng lầm lũi của vợ, trong lòng tự đắc lắm. Vợ là phải nghe lời chồng, chứ còn sao nữa? Phải ngoan, phải biết làm chồng vui lòng, coi chồng là bậc bề trên mà kính trọng. Đằng này chưa gì đã cãi chồng nhoay nhoáy, không dậy dỗ hẳn hoi có ngày trèo lên đầu lên cổ chồng mất!
Vì nghĩ bụng phải cho Nhi một bài học nhớ đời, nên Quảng không thèm gọi điện, nhắn tin hỏi han vợ gì cả. Song Quảng không lấy làm hài lòng cho lắm khi Nhi cũng bặt vô âm tín, chẳng gọi hỏi thăm chồng lấy một cuộc. Đáng nhẽ ngày ngày Nhi cần liên lạc với chồng, bày tỏ sự hối hận, mong được chồng tha lỗi nọ kia chứ. Im lặng kiểu này không hề là cách cư xử của một người vợ ngoan. Chẳng lẽ lại để Nhi ở ngoại thêm tháng nữa là 2 tháng. Mà thôi, nhà không có người nấu cơm, dọn dẹp cũng bí phết, dạo này Quảng thường xuyên phải ăn hàng kia kìa!
Hết 1 tháng, Quảng vẫn chẳng thấy Nhi chủ động gọi điện, đành bấm bụng gọi cho vợ trước. Song chả có ai nghe máy. Đến tối cũng không thấy vợ gọi lại, Quảng đâm hơi hoảng. Hôm sau, hôm sau nữa Nhi cũng bặt tin. Đợi liền 5 ngày, Quảng lúc này quyết tâm gạt cái tôi đàn ông to đùng của mình sang 1 bên, đánh xe xuống nhà vợ. Tự nhủ trong lòng, gặp được Nhi phải cho cô một trận, vì cái tội dám làm lơ chồng.
Nhưng Quảng xuống tơi nơi thì chẳng thấy ai, cửa nhà khóa ngoài. Gọi cho Nhi có tiếng chuông mà cô không nghe máy. Quảng cắn răng gọi cho mẹ vợ, bà bảo bà đang đi du lịch, có mình Nhi ở nhà thôi. Hết cách, Quảng đành ngồi chờ ở cổng.
Đợi mòn mỏi 2 tiếng đồng hồ thì Nhi cũng về. Nhưng cô chưa cần nói gì đã đủ khiến Quảng máu nóng xông lên não rồi. Nhi vậy mà lại ngồi sau xe 1 gã đàn ông trẻ tuổi về, còn cười nói hớn hở với nhau nữa chứ. Quảng lao lên, hằm hằm nhìn Nhi như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Nhi nghiêm mặt: "Anh định làm gì, định đánh phụ nữ hả?". Gã đàn ông kia nghe vậy thì liền đứng lên chắn trước mặt Nhi.
Nhìn cảnh ấy Quảng càng điên tiết, chỉ tay thẳng vào mặt Nhi nghiến răng trèo trẹo: "Đồ đàn bà lăng loàn... hư hỏng...". Nhi cười cười: "Trong mắt anh thì đàn bà nào có đáng 1 xu, chỉ là ô sin, là người hầu, là hạng thấp kém phải phục dịch, vâng lời anh mà thôi. Không ngờ anh xuất hiện sớm thế, tôi cứ nghĩ anh không bỏ được cái tôi cao ngút ngàn của mình cơ. Nếu đã đến rồi thì vào kí đơn rồi hãy về. Tôi thấy chúng ta không hợp nhau đâu, nên giải thoát sớm bớt đau khổ đôi bên".
Quảng há hốc miệng vì kinh ngạc. Anh ta thế mà bị vợ bỏ? Nỗi nhục nhã này phải rửa bao giờ mới hết. "Vì thằng đó?", Quảng chỉ gã đàn ông kia hỏi Nhi. "Tôi đã nói rõ là chúng ta không hợp nhau, còn anh muốn nghĩ sao cũng được. Anh đi cùng em vào nhà đi, kẻo anh ta đánh em không chừng", Nhi nói rồi quay sang bảo gã đàn ông kia.
Quảng hận muốn chết, đời nào chịu theo Nhi vào. Chửi thề một câu, Quảng lên xe lao vút đi. Gã đàn ông kia Quảng nhớ ra rồi, là gã hàng xóm nhà Nhi, hôm tiệc cưới Quảng có ấn tượng vì gã ta cứ nhìn Nhi mãi. Không ngờ để vợ về nhà ngoại suy nghĩ lại bản thân, cuối cùng thành mất luôn cả vợ. Đúng là đau hơn hoạn! Nhưng ai bảo anh không biết trân trọng cơ.
Theo Giang Phạm (Helino)