Tháng trước mẹ Thương bị tai nạn, phải nằm viện nửa tháng. Nhà cô có 3 chị em, bố mẹ cô đang ở với anh trai cô tại quê, chị gái cô đi lấy chồng xa nhà, còn cô cùng chồng thuê nhà làm việc trên thành phố. Lúc mẹ cô ở viện trên thành phố, 3 chị em có thay phiên nhau trông nom mẹ.
Cô là gần viện nhất, thế mà cô đi chăm mẹ chưa được 1 tuần, Hưng - chồng cô đã mặt nặng mày nhẹ, bảo cô bỏ bê nhà cửa. Trong khi đó cô còn xin sếp nghỉ phép, ngày trông mẹ, tối lại về việc nhà, con cái, Hưng nào phải mó tay làm gì. Anh ta chỉ vào thăm mẹ cô được 1 lúc rồi mất hút, trong khi mẹ vợ nằm viện cả nửa tháng trời. Tiền nong anh ta cũng đâu cho mẹ vợ được xu nào, nếu Châu muốn góp cùng anh chị em để chữa cho mẹ, thì cô tự bỏ tiền riêng của mình ra, anh ta không quan tâm.
Bình thường mọi chi phí trong nhà, Châu và chồng cưa đôi. Còn lại tiền của ai người đấy giữ. Trong khi việc nhà, chăm con hầu như Châu làm hết. Nhiều lúc nghĩ cũng tủi thân, nhưng rồi cô lại tự an ủi mình, thôi còn hơn ối gã chẳng đưa về cho vợ xu nào. Thôi thì cô cố gắng để con có gia đình đủ đầy.
Mẹ Châu xuất viện không lâu thì vết mổ có chút vấn đề, phải lên thành phố kiểm tra lại. Lần này bà không cần nằm viện nữa, mà chỉ cần ngày vào viện 1 lần để bác sĩ xử lí mà thôi. Châu đề nghị mẹ về ở nhà mình cho tiện. Cô cứ nghĩ chuyện đó vô cùng bình thường, có con gái ở đây bà không ở còn đi ở đâu? Nào ngờ khi Châu nói qua với chồng thì Hưng tỏ rõ sự không hài lòng. Nào là có người lạ trong nhà mất tự nhiên, nào là sao bà không ở viện luôn đi, nào là anh ta đang có kế hoạch đưa bạn về nhà tụ tập mà có bà thì mất cả vui...
Càng nói Châu càng tuyệt vọng về người chồng quá mức ích kỉ tới vô tình, bạc bẽo. Người sinh ra và nuôi lớn vợ anh ta, mà anh ta đối xử không bằng người dưng, chả chút tôn trọng và yêu thương nào gọi là có, thử hỏi cô còn có thể trông chờ gì ở anh ta?
Biết chồng khó chịu, nhưng Châu vẫn đón mẹ về. Vì cô không nỡ lòng để mẹ phải thuê trọ 1 mình ngoài cổng viện, rồi ở gần cô cũng tiện chăm sóc cho bà hơn, hàng ngày sẽ đưa bà vào viện theo lịch hẹn của bác sĩ. Có mẹ vợ ở chung nhà, Hưng tỏ rõ thái độ không ưng ra ngoài mặt, làm gì cũng đá thúng đụng nia, chả hỏi thăm hay nói chuyện với mẹ vợ được câu nào, quát con nhưng thực ra là "mát mẻ" đủ điều. Mẹ Châu khó xử vô cùng, mấy lần đòi con gái cho ra ngoài ở.
Chán nản đến tột cùng, Châu lựa lúc không có mẹ ở đấy, gằn từng tiếng với chồng: "Anh hãy nhớ lấy thái độ của anh ngày hôm nay với mẹ tôi. Bởi vì, đó cũng sẽ là thái độ của tôi đối với bố mẹ anh ngày mai đấy!". Câu nói ngắn gọn nhưng mang sức nặng ngàn cân, cộng với thái độ cương quyết xen lẫn bất cần của Châu khiến Hưng đã phải e dè. Quả thật, trên đời này luôn phải có đi có lại mới toại lòng nhau. Ai cũng có bố mẹ, Hưng không thể đối xử tử tế với mẹ vợ, nào có tư cách yêu cầu Châu có hiếu với bố mẹ chồng. Thậm chí lúc này, đến chồng và cuộc hôn nhân này Châu còn chẳng thiết tha nữa là.
Hôm sau quả nhiên thái độ của Hưng với mẹ vợ thay đổi rất nhiều. Anh ta còn chủ động thay vợ đưa bà vào viện, đợi bác sĩ xử lí xong cho bà lại đón về. Mặt mũi cũng tươi cười, niềm nở hơn rõ rệt. Châu thở phào, anh ta hiểu ra được mọi chuyện là tốt.
Theo Giang Phạm (Helino)