Thanh xuân được biết bao người theo đuổi chị không ưng mà lại đi lấy một người đàn ông hơn mình tới hai giáp tuổi và đã có một đứa con riêng. Mỗi khi ai đó thắc mắc, cái cách lí luận của chị cũng thật ngô nghê: “Phụ nữ khôn ngoan là phải lấy chồng già, để đến khi mình xấu thì mắt anh ấy đã mờ!”.
Chị cứ đinh ninh cho rằng mình sẽ hạnh phúc trọn vẹn bên anh bởi anh cũng hiền lành, chân chất và quá khứ kia cũngg chẳng vướng bận gì đến anh lúc này. Chị lại cũng là vợ danh chính ngôn thuận đầu tiên của anh. Chuyện là thời còn trai trẻ, những yêu đương tít mít giữa anh và người yêu cũ khiến người phụ nữ ấy có thai nhưng rồi những hiềm khích liên tục lại khiến hai người chia lìa hai ngả. Người yêu cũ của anh bỏ đi biệt xứ, anh mải miết kiếm tìm trong vô vọng. Bẵng đi một thời gian dài khi mọi thứ đã nguôi ngoai, anh đem lòng yêu chị và ngỏ ý muốn xây dựng một cuộc sống hạnh phúc bền lâu.
Sau hai năm kết hôn, chị sinh cho anh một bé gái xinh xắn, niềm vui cứ thế nhân lên gấp bội. Chị cứ tưởng cuộc sống sẽ cứ thế êm đềm trôi theo tháng năm với những giọt mồ hôi rơi trên ruộng mạ, vất vả một chút nhưng vợ chồng con cái được sum vầy tíu tít bên nhau...
Nhưng đùng một cái, có người con gái xưng là con riêng của anh về nhận cha trong sự bỡ ngỡ của cả nhà. Anh nhận cô con gái ấy sau khi cô đưa ra rất nhiều chứng cứ về mối quan hệ giữa anh và mẹ cô. Anh và con riêng cũng có nét hao hao giống nhau. Cô gái đó cho hay giờ đã có gia đình và có một cơ ngơi rất giàu có trên thành phố. Cô muốn đón gia đình anh chị lên sống cùng cho cha con máu mủ ruột thịt có nhau, sẵn tiện để cho con gái của anh chị được học hành tử tế, đằng nào mẹ cô giờ cũng không ở cùng cô nên anh chị không cần lo.
Anh suy nghĩ đắn đo rằng ruột thịt không thể bỏ, rằng cuộc sống chốn quê nghèo khốn khó, cám dỗ từ những lời nói của đứa con riêng khiến anh dao động. Rồi anh quyết định đưa cả nhà lên thành phố sống cùng con gái riêng. Chị vốn học ít hồi đó giờ chưa ra khỏi lũy tre làng, chồng nói sao chị nghe vậy nên cũng chẳng suy nghĩ đắn đo gì nhiều.
Con gái riêng của anh đối xử với anh rất tốt nhưng lại đối xử với chị cực kì tệ. Chị đến ở cùng chẳng khác gì làm người giúp việc không công cho gia đình. Bao nhiêu việc trong nhà từ nhà cửa, cơm nước, giặt giũ cô ta đều ủy thác lại cho chị. Không những thế, những lúc không có anh, cô ta nói với chị những lời hết sức cay nghiệt: “Dì lên đây ở xác định là ăn bám tôi nên những việc lặt vặt này dì phải làm”, “Dì không chịu được thì có thể về quê sống, tôi không giữ. Nhưng tôi biết chắc dì không về đâu, dì muốn ở đây để ít nữa nhập khẩu vào nhà tôi làm người thành phố luôn cho oách chứ gì”...
Chị nghèo nhưng có lòng tự trọng. Chị bàn với anh về quê nhưng anh không chịu. Anh muốn ở lại giữ căn biệt thự bỏ ngỏ cho con gái và hàng tháng cũng kiếm thêm được một số tiền mà quê phải mất bao nhiêu lâu mới kiếm được. Anh bảo chị muốn về thì cứ về, anh sẽ thường xuyên về thăm.
Thế rồi hai mẹ con chị khăn gói về quê sống còn anh vẫn tiếp tục ở lại thành phố. Lúc đầu thỉnh thoảng anh còn về thăm nhưng rồi dần cứ thế thưa hẳn. Anh bảo mình bận nhưng chị biết những cám dỗ nơi thành phố đã níu chân anh. Chị bàng hoàng khi nghe tin con gái riêng của anh đã đón mẹ nó về ở cùng sau khi mẹ con chị về quê. Tình cũ không rủ cũng tới, những yêu thương ngày nào lại bùng cháy trong anh. Trong những phút giây yếu lòng anh quên chị, quên đứa con gái bé bỏng của hai người. Anh cũng chẳng ngần ngại che dấu chị: “Anh vẫn còn yêu cô ấy rất nhiều, anh xin lỗi...”, rồi mất hút luôn sau đó.
Thời gian đầu chị khóc nhiều lắm. Chị khóc cho cuộc hôn nhân chết yểu của mình, khóc thương cho cô con gái còn nhỏ đã không có gia đình trọn vẹn, khóc vì hận anh bạc nghĩa ham giàu, hận con riêng của anh mưu mô quỷ quyệt. Nhưng rồi chị nhận được cuộc điện thoại của con riêng bên chồng rằng: “Tôi cũng muốn có một gia đình đúng nghĩa, có cả bố lẫn mẹ, những gì thuộc về tôi tôi phải lấy lại. Dì nên học cách chấp nhận, có oán trách tôi cũng chẳng được gì”. Từ đó, chị hiểu giờ chị có cố gắng níu kéo anh về, hay khóc lóc đau thương thì vẫn không thể đảo ngược được tình hình. Chị chấp nhận li dị, sống làm mẹ đơn thân, cố gắng làm mướn nuôi con khôn lớn thành người, lấy con làm động lực quên đi những giông bão đã qua.
Theo Bình Yên (Helino)