Từ quán cafe trở về, Ngọc lập tức tới gặp Quân, muốn một lần nữa xác nhận lại từ chính miệng anh mọi chuyện. Quân nghe Ngọc nói thậm chí Oanh đã chụp ảnh, ghi hình lại thì chẳng còn đường chối cãi, đành thừa nhận tất cả.
Anh biện bạch, tối đó buồn vì cãi nhau với Ngọc, anh cùng hội bạn đi nhậu rồi hát karaoke, trong đó có Oanh. Anh uống say, Oanh đưa anh về, nhưng lại dẫn anh vào nhà nghỉ, anh đang Ngọc lại bị Oanh khiêu khích nên không làm chủ được mình, 2 người xảy ra quan hệ. Sau đêm ấy anh hối hận vô vàn, lập tức làm hòa với Ngọc, tìm mọi cách bù đắp cho cô. Anh vốn định ém nhẹm chuyện này đi, chẳng ngờ được Oanh đã mang bằng chứng tới gặp Ngọc.
Lòng Ngọc như đứt từng khúc ruột khi nhìn Quân rơi nước mắt, nghẹn nào nói tiếng xin lỗi cô, mong cô có thể tha thứ cho anh lần này. “Anh không đời nào có gì với cô ta cả, anh đâu yêu cô ta, lúc đó chỉ là phút yếu lòng mà thôi…”, Quân nức nở. Dù giận anh dễ dàng ngã vào vòng tay kẻ khác khi 2 người mới xa nhau vài ngày, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy anh khóc, Ngọc biết Quân hối hận, đau khổ lắm. Cô cũng xót xa tới cùng cực, anh có biết hay không?
Nhìn Quân đứng trước mặt mình, Ngọc lại mềm lòng, không thể quyết đoán nổi. Cô biết, cô còn yêu anh quá nhiều, mà Quân cũng hối lỗi rồi, trước đó an vốn hoàn toàn nghe lời cô chẳng hề qua lại mờ ám gì với Oanh cả. Cái đêm trời đánh ấy hoàn toàn do men rượu làm chủ thôi, đúng không?
“Em cam tâm vứt bỏ hết tất cả những gì mình đã có với nhau ư? Em đừng làm thế, anh sẽ không sống nổi mất. Kể cả em có rời xa anh thì anh chẳng đời nào thành đôi với cô ta đâu, anh hận cô ta đã chia rẽ chúng mình còn không hết …”, Quân hằn học oán trách Oanh.
Ngọc nghe thế thì òa khóc nhào vào lòng anh. Anh nói đúng, sao cô phải câm tâm dâng người đàn ông mình yêu cho một kẻ thứ ba trơ trẽn như Oanh? Cô chỉ cần coi chuyện đó tựa một tai nạn – như lời Quân nói là được. Nếu cô chia tay Quân, vậy chẳng phải quá đúng ý Oanh rồi sao? Cô lại khiến kẻ khiến mình tổn thương được đắc ý ư?
“Chị sẽ không chia tay anh ấy đâu, nếu thích em cứ tung những gì em có lên cho mọi người cùng biết, anh ấy cùng lắm mang tiếng trăng hoa nhưng em thì sẽ khó lấy chồng đấy! Anh ấy với chị thống nhất coi cái đêm với em chỉ như một lần “bóc bánh không phải trả tiền” mà thôi, vì vậy em cũng hãy quên nó đi”, Ngọc cười mỉa mai gọi điện cho Oanh. “Chị… chị…”, Oanh tức nổ phổi, lắp bắp mãi không nói thành lời. Ngọc thấy hả hê lạ lùng. Phải, đàn ông có lạc lối cũng là điều có thể tha thứ được, quan trọng Quân vẫn yêu cô tha thiết, nhất định anh sẽ dùng cả quãng đời sau này của anh để bù đắp cho cô.
“Mình làm đám cưới đi em, anh sợ mình sẽ mất em… Anh lập tức về thưa chuyện với bố mẹ, để ông bà sang nhà em bàn việc”, Quân nắm chặt tay Ngọc, nhìn cô bằng ánh mắt cháy bỏng. Ngọc gạt nước mắt, “vâng” một tiếng.
Ngay sau đó, gia đình Quân nhanh chóng tổ chức lễ cưới cho con trai, nhưng trêu ngươi thay, cô dâu của anh lại chẳng phải Ngọc. Đúng, vì Oanh đã mang thai, nên Quân buộc phải cưới cô nàng. 2 tuần sau cú điện thoại tức nghẹn kia của Ngọc, Oanh cười tươi roi rói tới gặp cô, thông báo mình đã thử que thử thai lên 2 vạch đỏ chói. Cô ta muốn Quân đưa cô nàng đi khám tại bệnh viện, vừa kiểm tra sức khỏe, vừa chứng minh cho Quân và Ngọc thấy cô nàng không nói dối.
“Cô… Cô chắc là con anh ấy chứ, 2 người mới có một đêm… Con gái dễ dãi như cô thì khó nói lắm…”, Ngọc khinh bỉ. Oanh chẳng để bụng, người thắng lúc này là cô nàng cơ mà. “Em dám lấy danh dự của bản thân và gia đình ra để thề, đó là con anh Quân, bởi em chẳng có quan hệ với ai khác ngoài anh ấy cả”, Oanh cười duyên dáng.
Nếu chỉ là một đoạn video thì Quân đâu hề e ngại, nhưng một khi Oanh có thai, chuyện không đơn giản như thế nữa. Lúc này, gia đình Oanh cũng như gia đình Quân cũng buộc phải tham dự, nhà Oanh đời nào chịu để con gái mình “không chồng mà chửa”, còn nhà Quân đâu muốn cháu mình lưu lạc bên ngoài. Hơn nữa, Oanh lại cố chấp với việc phải cưới được Quân như vậy, Quân muốn chối bỏ cũng khó.
Bố mẹ Quân cân nhắc điều kiện của Oanh xong, thấy tương xứng với con trai mình, liền đề nghị Quân nên cưới Oanh. Như thế vừa để cháu nội ông bà có bố, vừa để Oanh không làm ầm ĩ lên kẻo nhà anh mất hết mặt mũi. Bố mẹ anh biết anh yêu Ngọc mấy năm nay, cũng không hề phản đối cô, nhưng trong trường hợp này, ông bà chọn đứng về phía người đang mang máu mủ nhà mình. Đừng viện lí do Quân không yêu Oanh, không yêu sao còn ngủ với con gái nhà người ta tới nỗi mang thai?
Quân dưới sức ép của gia đình mình lẫn gia đình Oanh, chẳng còn cách nào khác phải đồng ý cưới cô nàng. Lúc này, quyền quyết định không nằm trong tay Ngọc nữa. Dù cô không đồng ý thì cô vẫn buộc phải rời xa Quân. Ba năm tình yêu của 2 người thực sự đã thua trắng một đêm tình giữa Quân và Oanh rồi!
Theo Sen Trắng (Helino)