Xót lòng vì mẹ đẻ mờ mắt chăm cháu còn mẹ chồng thì đi nhẩy

20/04/2016 10:02:38

Kể từ bữa đó, mẹ tôi mòn mắt trông cháu. Còn bà nội thì tung tăng ngày đi làm, chiều thể dục, tối đi nhẩy. Gần như bà chẳng thèm ngó lên phòng xem thế nào.

 Kể từ bữa đó, mẹ tôi mòn mắt trông cháu. Còn bà nội thì tung tăng ngày đi làm, chiều thể dục, tối đi nhẩy. Gần như bà chẳng thèm ngó lên phòng xem thế nào.


Ngay từ khi cưới chúng tôi đã độc lập về tài chính. Hàng tháng vì ở chung với ông bà nên tất cả phần còn lại liên quan đến chi tiêu trong gia đình vợ chồng tôi lo hết. Nay sinh con ra, mọi thứ trở nên khó khăn hơn. Vì vậy, chúng tôi không có điều kiện thuê ôsin. Vả lại chồng tôi cũng không muốn thế. Anh nói chăm con được tốt nhất vẫn là những người thân trong gia đình. Vì lẽ đó, tôi bàn với chồng là cho tôi về quê. Nhưng anh cũng không chịu. Anh nói ở đó xa quá, anh cuối tuần nghỉ có hai ngày không thể vào trong đó rồi lại phi ra Bắc để đi làm được. Và chúng tôi thống nhất là mời bà ngoại về chăm cháu cùng.

Nói thật khi bàn điều này tôi không đồng ý. Tôi rất sợ cảnh mẹ đẻ tôi phải lên sống cùng nhà với mẹ chồng. Vì tôi biết tính mẹ chồng tôi, bà khác xa hoàn toàn với mẹ đẻ tôi. Nhưng chồng tôi thuyết phục dữ quá, phần khác vì tôi rất muốn được gần mẹ đẻ trong những ngày này. Tôi đồng ý. Và đó thực sự là quyết định thiếu sáng suốt của tôi.

Ngày mẹ đẻ mới ra, mẹ chồng tôi sau khi ăn cơm xong, ngay tại phòng khách đã thủng thẳng ráo trước: "Bà ra thế này thì tốt quá. Tôi là tôi chẳng chăm sóc trẻ con đâu. Tôi phải lo việc kinh tế rồi, thế nên nhờ bà giúp". Mẹ tôi cười vui vẻ: "Thì mỗi người một việc, bà cứ yên tâm, tôi cũng muốn gần cháu giúp được chút nào thì giúp. Ở nhà quê cũng nhàn rỗi bà ạ". Sau câu chuyện ấy gần như là một hình thức phân việc. Kể từ bữa đó, mẹ tôi mòn mắt trông cháu. Còn bà nội thì tung tăng ngày đi làm, chiều thể dục, tối đi nhẩy. Gần như bà chẳng thèm ngó lên phòng xem thế nào. Mẹ đẻ của tôi từ chăm cháu, chăm con, lúc rảnh lại cơm nước. Nấu cho con gái mình không lẽ không nấu cho cả nhà. Thế là mẹ tôi chẳng khác gì ôsin. Tôi xót mẹ thì bà gạt đi: "Mẹ không có sao con ạ. Mẹ chỉ ở đây thời gian ngắn, làm lụng thế này là còn ít. Không làm thì sinh bệnh ấy con tưởng à. Mẹ vui là được, con đừng lo cho mẹ". Mẹ tôi nói vậy nhưng tôi biết bà cất giữ những điều không vui trong lòng. Mỗi ngày trôi đi, chỉ có ba bà cháu mẹ con tôi là thui thủi với nhau. Có lúc nhìn mẹ nhọc vì giấc ngủ không trọn vẹn, tôi xót mẹ và lén khóc chứ chẳng biết làm sao.

Có bữa cơm, mẹ tôi ăn vội vàng để lánh mặt bà nội cháu, rồi nhanh chóng lên phòng trông cháu. Tôi thấy tội vô cùng. Tôi giục bà về thì đến lượt bà nói muốn ở thêm. Tôi nói chồng hay là thuê osin thì chồng nhất định không cho. Bây giờ tôi phải làm gì để mẹ đẻ mình đỡ vất vả? Tôi phải làm gì để kéo được cả mẹ chồng vào việc chăm cháu? Mong các bạn cho lời khuyên.
 
Theo Thuyhuong (Báo Gia Đình & Xã Hội)

Nổi bật