Tôi lấy chồng được 6 năm nhưng không có con. Sau khi thăm khám, tôi mới biết mình bị vô sinh. Trong khi tôi nóng lòng muốn có một đứa bé cho vui cửa vui nhà thì chồng tôi lại có vẻ thờ ơ về chuyện đó. Có lần tôi mở lời muốn thụ tinh nhân tạo, chồng tôi đã bất ngờ nổi giận và yêu cầu tôi đừng bao giờ đề cập đến chuyện con cái nữa.
Từ đó, tôi đâm ra nghi ngờ chồng mình có người phụ nữ khác. Chắc hẳn phải có ai đó đã chấp nhận sinh con cho anh nên anh mới không thèm bận tâm tới vợ như thế. Tôi nhiều lần xem trộm tin nhắn của chồng, tuy không có gì bất thường nhưng ý nghĩ anh có nhân tình bên ngoài vẫn không thôi quanh quẩn trong đầu.
Cho đến lần tôi tận mắt chứng kiến chồng đưa một cô gái lạ đến cửa hàng bán quần áo trẻ em trong khu chợ gần nhà. Tuy rất tức giận chỉ muốn nhào đến bắt địch ngay tại trận nhưng tôi vẫn cố kìm lại để tiếp tục theo dõi. Rốt cuộc đứa con của anh với người phụ nữ kia là thế nào, tôi muốn khiến anh phải hết đường chối cãi.
Sau một hồi theo dõi chồng, tôi thấy anh lái xe đưa cô gái kia về nhà. Vội vàng bám theo, tôi bất ngờ nhận được điện thoại của chồng. Anh bảo tôi dừng lại đi, đừng làm gì quá trớn, anh biết cả rồi. Tuy nhiên, anh làm vậy càng khiến tôi hạ quyết tâm muốn biết được sự thật. Tôi lần theo địa chỉ và đến được ngôi nhà ấy. Thấy cánh cửa khép hờ, tôi tức giận xông vào, xắn cao hai tay áo quyết ăn thua đủ với kẻ dám cướp chồng mình. Nào ngờ, khung cảnh trước mắt lại khiến tôi sững lại.
Chồng tôi đang quỳ trước di ảnh của một đứa bé, xung quanh khói hương nghi ngút. Cô gái cầm trên tay bộ quần áo vừa mua cúi đầu đứng bên cạnh, mắt đỏ hoe. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết im lặng hết nhìn chồng lại nhìn về phía cô gái. Tôi có cảm nhận, mình đã sai khi nghi ngờ chồng đi ngoại tình.
Trên đường về, tôi không dám mở lời, chồng tôi cũng không nói gì. Buổi tối trước khi đi ngủ, anh chủ động nói với tôi về mọi chuyện: "10 năm trước, anh vô tình gây tai nạn khiến cô ấy bị thương nặng, còn đứa bé không may chết tại chỗ. Lúc đó, mỗi ngày mẹ anh đều đến quỳ gối trước cửa nhà để cầu xin cô ấy tha thứ, vì thế nên anh mới không phải đi tù. Chồng cô ấy bỏ vợ đi theo người khác, cô ấy chỉ có đứa bé là nguồn sống duy nhất mà cuối cùng lại bị anh hại thành như thế. Từ đó, thỉnh thoảng anh lại đưa cô ấy đi mua đồ và đến tạ lỗi với đứa bé. Cho đến giờ, anh vẫn không thôi ám ảnh về hành động đáng ghê tởm của mình. Vì thế, xin em đừng nghĩ anh ngoại tình, cũng đừng thúc giục chuyện con cái. Hãy thông cảm cho anh".
Lúc này tôi mới vỡ lẽ, hóa ra chồng mình cũng có nỗi khổ tâm khó nói đến vậy. Thay vì tức giận, tôi lại càng cảm thấy thương chồng hơn trước. Lẽ ra tôi nên tin tưởng và khiến chồng an tâm trút bầu tâm sự, nhưng sau tất cả, những gì tôi làm được trong những tháng qua chỉ toàn là ghen tuông, đay nghiến.
Tôi nhìn lại mình, bản thân bị vô sinh, dù cho chồng muốn có con thì khả năng mang thai cũng quá mong manh. Nhưng ít nhất, nếu thời gian khiến chồng tôi cảm thấy thanh thản hơn, chúng tôi vẫn sẽ có thể vui vẻ nhận nuôi một đứa bé khác. Còn nếu không, hiểu được nỗi khổ tâm của chồng, hiểu được tình cảm mà chồng dành cho tôi cũng đã quá đủ để khiến tôi cảm thấy hài lòng với cuộc sống của mình. Tất cả những gì chúng tôi cần cho cuộc hôn nhân hiện tại là thời gian và sự thấu hiểu lẫn nhau. Đôi khi cứ bình tĩnh đối mặt với mọi thứ, rồi đến một lúc nào đó trong cuộc đời, cái gì cần đến khắc rồi sẽ đến.
Theo NGỌC AH NF (Helino)