Mỗi tối đến lòng quặn đau vì nhớ và thương con, đành lên đây dốc bầu tâm sự mong nhận được sự chia sẻ của mọi người. Tôi 36 tuổi, vợ 31 tuổi, lấy nhau được hơn 6 năm và có 2 cháu trai, cháu lớn 5 tuổi, cháu bé 2 tuổi rưỡi. Tôi học đại học và lập nghiệp tại thành phố, còn vợ học cao đẳng và làm việc trên một huyện lẻ của một tỉnh miền núi, cách nay 4 năm đã bỏ việc về phụ chồng và chăm con. Từ hai bàn tay trắng, 6 năm sau khi hai vợ chồng lấy nhau, giờ đây cuộc sống của chúng tôi tương đối đầy đủ, có nhà lầu, xe hơi, đất đai ở thành phố. Tôi có một công ty nhỏ tự làm còn vợ ngoài chăm sóc gia đình, chăm con thì cũng phụ giúp chồng trong vấn đề thủ quỹ của công ty, quyết toán lương lậu.
Mọi người nhìn vào thấy chúng tôi có một cuộc sống thật hạnh phúc và đầy đủ, ấy vậy mà giờ đây gia đình tôi đứng trên bờ vực tan vỡ. Chúng tôi đã ký đơn ly hôn, cô ấy bế cháu bé về bên ngoại, mọi vấn đề về việc ly dị đã được hai bên gia đình biết và nhà tôi cũng hoàn toàn đồng ý cho quyết định này. Tôi được mọi người (gia đình 2 bên, bạn bè, đối tác...) nhận xét sống tốt, sống tình cảm và sòng phẳng. Tôi cũng tự nhận thấy mình không làm điều gì có lỗi với ai, không vướng bất kỳ tệ nạn nào ngoài xã hội, công việc đa phần điều hành ở văn phòng làm tại nhà, có đi đâu cũng nhanh chóng về nhà (nếu có việc buổi tối ra ngoài thì thường về khoảng 10 giờ tối vì đây là thói quen của tôi từ thời sinh viên). Tôi cũng không chịu gánh nặng về gia đình lớn, mẹ đã mất, bố tôi có gia đình mới và cuộc sống rất tốt, không cần con cái phải chu cấp gì.
Về tiền bạc, tôi rất công bằng nội ngoại, tiền trong gia đình giao hết cho vợ quản lý, ngoài ra tôi còn giúp được gia đình anh vợ có một công việc ổn định (vợ chồng anh vợ đều làm cho tôi) và có nhà cửa đàng hoàng ở thành phố. Việc chi tiêu trong nhà đều do vợ quản lý, vợ muốn chi tiêu ra sao tôi đều không để ý và cho cô ấy thoải mái. Tôi có mấy điều mà vợ bảo xấu, đó là tôi sống quá thoáng tính, hay giúp đỡ người khác và gia trưởng. Tôi nghĩ khác: Cuộc sống tốt lên thì hãy sống tốt với nhau hơn và mình có điều kiện tốt lên thì giúp được ai chút ít có sao. Nó cũng là đức mình để lại cho con cái sau này thôi. Còn gia trưởng thì tôi chỉ có 2 vấn đề mà vợ phải theo tôi là ứng xử với gia đình nội ngoại và ứng xử với chồng con, mọi việc khác tôi thoải mái.
Chuyện sinh hoạt vợ chồng, tôi nhận thấy quả thật nhu cầu mình không cao nhưng đều đặn tuần 2 lần, vợ chồng vui vẻ gần gũi. Tôi cũng không yếu đuối nhưng đủ lòng vị tha. Ấy vậy mà gia đình tôi sắp tan vỡ với một lý do nghe rất chua chát... tiền. Cuộc sống của chúng tôi quả thật không thiếu tiền nhưng chính đồng tiền lại làm tôi quá khổ sở, sắp phá tan gia đình tôi, sở dĩ vậy là do vợ tôi quá mê tiền. Từ trước khi còn khó khăn hay giờ khá giả vợ tôi luôn quản lý tiền trong gia đình. Nhiều người nói tôi dại khi để cho vợ quản lý tiền bạc. Tôi lại nghĩ chồng như cái giỏ còn vợ như cái hom, mặc dù tiền trong nhà do tôi làm ra nhưng có vợ thì cuộc sống mới được như bây giờ. Tôi ra ngoài thì mặc nhiên cô ấy quy định, nếu đi xe máy sẽ để cho tôi 300 nghìn, đi ôtô để 500 nghìn. Tôi nói bản thân có thẻ nên vợ đừng làm thế, bởi tôi có thể rút thêm tiền bất cứ đâu, nhưng cô ấy vẫn không nghe.
Vợ chồng cãi nhau không biết bao nhiêu lần vì tôi mua đồ cho bố tôi, từ cái tivi, mấy đôi giầy, mấy bộ đồ điện... Cô ấy đưa ra lý do là không tiếc tiền nhưng không chịu vì 2 anh tôi sao không mua. Tôi nói hiếu lễ là tấm lòng, mình đã không phải chu cấp cho gia đình rồi, nay bố muốn gì mình chiều cho bố vui. Tôi cũng rất công bằng với nội ngoại, bố tôi sửa nhà tôi biếu 20 triệu thì bố vợ sửa nhà tôi cũng biếu như thế. Tôi mua cho bố mình cái tivi thì cũng biếu bố vợ cái điều hòa. Giờ vợ còn đòi quản lý luôn tài khoản của công ty tôi, mặc dù tôi không hề giấu. Tôi không đồng ý thì vợ xách đồ và bế con bỏ về quê luôn.
Ngoài chuyện tiền ra thì còn quá nhiều vấn đề để gia đình tôi chông chênh như vậy. Ứng xử hai bên gia đình của cô ấy quả thật tôi không hiểu nổi, bên ngoại thì vợ hầu như không nói chuyện với mẹ đẻ, bên nội thì vợ không muốn về, khi tôi bắt phải về thì cô ấy đàm phán từng phút từng giờ để về quê ít nhất. Đối với mọi vấn đề thì cô ấy phải là nhất và không bao giờ nghe ai khuyên bảo. Đối với việc, cô ấy bỏ việc theo chồng thì vài ngày lại nêu ra, gây áp lực cho tôi vì nói đã hy sinh quá nhiều cho bố con tôi. Gần đây cứ tôi ra ngoài làm việc là y rằng cô ấy nhắn tin trách móc, hết chuyện này đến chuyện khác, mỗi tin nhắn thì dài cả gang và liên lục.
Tôi biết vợ stress khi bỏ việc và chỉ ở nhà, tôi đã làm mọi cách, từ khuyên cô ấy đi tập thể dục thẩm mỹ, thuê người giúp việc... rồi sẵn sàng đưa cô ấy vài trăm triệu để đi buôn nhà đất với bạn. Tôi dự định mở cửa hàng cho vợ buôn bán chơi. Vợ đồng ý, rồi lại không đồng ý, chắc cũng phải 4,5 lần rồi. Tôi hết khuyên bảo, phân tích, mắng mỏ nhưng đều vô tác dụng với vợ. Khi chúng tôi quyết định ký vào lá đơn ly dị (đã ký một lần cách đây mấy tháng nhưng vì thương gia đình, thương con nên tôi không mang ra tòa), tôi thỏa thuận đưa cô ấy 3 tỷ và chu cấp cho con 5 triệu/tháng, tôi thấy cũng yên tâm về cuộc sống của mẹ con cô ấy sau này. Tôi không tiếc mối duyên này nhưng thực sự rất khổ tâm về con cái, các cháu sẽ khổ khi bố mẹ chia tay và tôi thực sự rất nhớ con. Hy vọng mọi người cho tôi lời khuyên.
Theo Văn (VnExpress.net)