Tôi sinh ra là một đứa trẻ kém may mắn. Bố tôi mất từ khi tôi 2 tuổi, mẹ một mình nuôi chị em tôi lớn lên bằng đồng lương giáo viên mầm non. Chị tôi nhanh nhẹn, xinh xắn nên được mọi người yêu quý. Ngược lại, tính tôi bị đánh giá là "lì" vì ít nói, ít cười.
Lớn lên, tôi học đại học ở thành phố và tốt nghiệp với tấm bằng loại ưu. Ra trường tôi chật vật xin việc vì khả năng giao tiếp không được tốt. Sau 6 tháng phỏng vấn, tôi đã gặp anh ấy, người đàn ông chỉ hơn tôi 8 tuổi đã là giám đốc một doanh nghiệp lớn về thiết bị y tế.
3 năm làm việc ở công ty của anh, tôi trở thành nhân viên được sếp tin tưởng vì tính cách trung thực và thẳng thắn, đôi khi thẳng quá, tôi sẵn sàng cãi tay đôi với anh. Mãi sau này tôi mới hiểu, vì anh yêu tôi nên bỏ qua những lần cãi ngang của tôi dễ dàng như thế. Tôi yêu và lấy anh, cuộc đời tôi rẽ sang một trang mới.
Khi tôi sinh đứa con đầu lòng, mẹ chồng tôi chỉ xuất hiện đúng một ngày rồi về quê với lý do việc kinh doanh bận rộn. Mẹ đẻ tôi ở lại được vài ngày rồi quay trở về trường vì giáo viên mầm non rất khó xin nghỉ. Mỗi tuần, mẹ đẻ tôi cố gắng thu xếp thăm nom tôi vào cuối tuần. Còn mẹ chồng bảo: "Có người giúp việc rồi thì bà nội không lên chăm nữa. Cần chăm thì về quê. Ông bà còn công việc kinh doanh nuôi các chú nữa. Nếu thiếu tiền thuê người giúp thì bà cho". Tôi rất khó chịu, đúng là cháu bà nội tội bà ngoại.
Không hiểu vì lý do gì mà sau khi tôi sinh được 1 tháng thì bà giúp việc lâu năm xin nghỉ, tôi đổi người 3-4 lần trong vòng 2 tháng. Ai cũng khiến tôi không hài lòng, người thì già nua chậm chạp, người thì nấu ăn tồi tệ, người gần đây nhất thì quá bẩn. Chồng tôi đổ lỗi cho tôi quá khó tính nên người giúp việc nghỉ hết. Anh có phải chăm con đâu mà hiểu cảm xúc của tôi.
Trong suốt 3 tháng sau sinh, tôi vật lộn với đứa con quấy khóc hàng đêm. Mất ngủ khiến tôi sút đi 10kg, người gầy rộc. Tiền nhiều để làm gì khi tôi cần sự giúp đỡ chăm con thì bên nội thờ ơ, bên ngoại bất lực.
Cho đến đỉnh điểm, khi tôi cần đi thi cuối môn chương trình cao học. Đúng hôm ấy người giúp việc đã dọn ra khỏi nhà sau khi bị tôi mắng. Mẹ đẻ tôi nhập viện vì sốt xuất huyết. Tôi gọi điện năn nỉ mẹ chồng lên giúp, bà buông luôn một câu: "Con gửi cháu về đây đi. Dạo này mẹ bận hàng hóa lắm. Mẹ không thể bỏ nhà lên đó được".
Trong lúc ấm ức tôi viết lên facebook: "Đúng là người chỉ biết đến tiền. Tôi sinh cho các người một đứa cháu nối dõi mà các người không bế cháu nổi 48 tiếng từ khi sinh ra. Tôi không cần ai hết". Bạn bè tôi vào bình luận động viên, tôi thấy thật hả lòng khi được xả ra mọi chuyện.
Đêm hôm ấy, chồng tôi không về. Tôi tưởng anh đi công tác. Đến ngày hôm sau anh về và đưa tôi cho nghe ghi âm cuộc nói chuyện của anh với gia đình. Anh đã phải quỳ gối xin bố mẹ anh tha thứ cho tôi. Tôi giận dữ như một con thú hoang và đả kích sự hèn nhát của anh.
Anh tát tôi và đi khỏi nhà. Ngày hôm sau anh vẫn về nhưng anh không ăn cơm nhà. Anh ngủ ở phòng đọc sách trên tầng 3 và không nói bất kỳ câu gì với tôi suốt một thời gian dài. Khi muốn chơi với con, anh nhờ bác giúp việc bế lên phòng.
Từ đó đến nay đã 3 tháng, chồng tôi ngủ trên tầng 3, bố mẹ chồng tôi không liên lạc, không hỏi thăm cháu. Mẹ tôi khuyên tôi xuống nước làm lành và xin lỗi nhà chồng. Nhưng tôi cảm thấy người có lỗi là bọn họ chứ không phải tôi. Bọn họ coi trọng việc kiếm tiền hơn con cháu. Vì họ, tôi đã lỡ kỳ thi và phải học lại. Giá trị của đồng tiền trong một ngày bế cháu có đáng không? Tôi đã làm gì sai chứ?
Theo T.H (Helino)